Thơ PHẠM ÁNH
Cuộc đời như ngọn nến
Mỗi ngày một ngắn hơn
Tôi đã nặng nghĩa ơn
Với quê hương xứ sở.
Dừa cho tôi vị ngọt
Muối biển thấm gừng cay
Dòng sông quê thân thuộc
Chảy vào tôi mỗi ngày.
Mẹ cho tôi lời ru
Cả một đời lắng đọng
Đời cho tôi cuộc sống
Bao ngọt bùi đắng cay.
Bao buồn vui khép lại
Trong nghĩa nhân ở đời
Lặng thầm như hạt cát
Vẫn rì rầm sông trôi.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét