Thơ PHẠM ÁNH
Mai sau cổ tích ca dao
Có còn để nhớ hay vào hư không
Trầu cau còn đượm duyên nồng
Gặp em biết có thẹn thùng như xưa.
Mai sau ai nhớ cày bừa
Ai thương gốc rạ những trưa khô giòn
Vọng phu hóa đá đầu non
Nhớ thương chờ đợi biết còn có ai.
Tài hoa lẻ bóng lạc loài
Trương Chi còn vượt dặm dài thời gian
Lên chùa còn nhớ nỗi oan
Về quê thương quả thị vàng nữa không.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét