Thơ PHẠM ÁNH
Biển bên chiều mênh mông
Khi một mình mong đợi
Trời thêm cao vời vợi
Khi một mình xa trông.
Đá ngập lòng lặng im
Khi một mình lẻ bóng
Vầng trăng ngân xa vọng
Khi một mình trầm tư.
Theo suối nguồn về xuôi
Theo dòng sông ra biển
Khi một mình trong tôiHạt phù sa lắng đọng.
Khi một mình mong đợi
Trời thêm cao vời vợi
Khi một mình xa trông.
Đá ngập lòng lặng im
Khi một mình lẻ bóng
Vầng trăng ngân xa vọng
Khi một mình trầm tư.
Theo suối nguồn về xuôi
Theo dòng sông ra biển
Khi một mình trong tôiHạt phù sa lắng đọng.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét