Thứ Năm, 9 tháng 7, 2009

TỰ NHIÊN

Thơ của BẢO THÚY

















Tự nhiên nỗi nhớ lại dềnh lên
Năm tháng cũ lại hiện về trong mắt.
Cho dẫu tháng năm có dần trôi mất,
Em vẫn là em: nguyên vẹn đến…không ngờ!

Người ta quên nhau để chẳng nhớ bao giờ,
Nhưng con sóng cứ hôn bờ, hôn mãi.
Đằng sau kia là những gì ngang trái,
Đâu thể dối lừa, đâu dễ nguôi quên.

Dòng sông ơi, bờ bãi đẹp dần lên.
Anh có thấy nước sông giờ trong vắt,
Anh có thấy khi nhìn sâu trong mắt:
Mới thật lòng mình: Em vẫn yêu anh?

Dòng sông ơi, sóng cứ chối loanh quanh,
Nhưng lại lén hôn bờ, hôn mãi…

Bảo Lộc, 3.8.1991.