Thứ Hai, 27 tháng 7, 2009

LUẬN VỀ CHIẾC MẶT NẠ

Thơ của NGUYỄN CÔNG TÙNG CHINH

















-Tặng những ai đã, đang và sẽ phải dùng mặt nạ để sinh tồn!

Trẻ con có những chiếc mặt nạ màu cam, màu đỏ
Mặt nạ Tôn Ngộ Không, mặt nạ Trư Bát Giới
Chúng cười khanh khách, đuổi bắt nhau sau những chiếc mặt nạ
Hết cuộc chơi, những chiếc mặt nạ nằm lăn lóc
Lũ trẻ con không phải bận tâm gì…

Rồi một ngày lũ trẻ con lớn khôn
Trong số người lớn đó, nhiều người vẫn còn thích chơi mặt nạ
Những chiếc mặt nạ giờ đây trong suốt, siêu hình
Như anh trưởng phòng ăn xén quỹ tiền công
Với chiếc mặt nạ, anh tươi cười trung thực
Thủ trưởng một cơ quan ôm cô nhân viên ngủ mơ màng
Có mặt nạ, ông ta sẽ họp hành tử tế
Còn người đàn bà ngoại tình nhiều lần
Chiếc mặt nạ giúp chị làm tròn vai người vợ đảm đang
Nhà văn kia muốn biết nhiều câu chuyện buồn trên thế giới
Anh ta cần nhiều chiếc mặt nạ để quan sát cuộc sống muôn màu…

Vậy là có nhiều chiếc mặt nạ trong một đời người
Cũng như rất nhiều người phải dùng đến mặt nạ
Những chiếc mặt nạ trong suốt, siêu hình
Chỉ một bản thân anh ta nhìn thấy…

Rồi một ngày anh ta chết đi
Có thể anh ta trút bỏ bộ mặt nạ
Những thói xấu bị phanh phui…
Theo lẽ thường, những tính tốt được giữ lại
Nghĩa tử là nghĩa tận!

Rồi một ngày anh ta chết đi
Cuối cuộc đời tôi mới ngỡ ngàng nhận thấy
Đâu rồi những chiếc mặt nạ màu cam, màu đỏ ?
Đâu rồi những chiếc mặt nạ trong suốt, siêu hình ?
Trong chập chờn khói hương lan tỏa
Bóng một con người trung thực đáng thương!
An Khê, ngày 23/07/2009
N.C.T.C