Thứ Năm, 6 tháng 8, 2009

ĐỜI CÒN CÓ NHỮNG LÚC BUỒN

Buồn quá! Ai đọc bài này buồn quá thèm rượu thì... cho chết

Thơ TRƯƠNG VĂN LIN




















Có những lúc buồn, như không thể buồn hơn.
Tôi ngồi vào bàn và viết.
Có khi là một bài thơ con cóc
Khi thì một cái tản văn, câu chữ chẳng ra hồn
Cũng có khi là một bài báo lôm côm.
Rồi gửi đi đăng, được chăng hay chớ,
Cốt sao để vơi bớt nỗi buồn.

Có những lúc buồn, như không thể buồn hơn.
Tôi dạo xe vòng quanh qua phố
Tạt vào quán cafe, nghe một bản nhạc buồn
Rồi trở về nhà, cảm thấy buồn hơn.

Có những lúc buồn, như không thể buồn hơn.
Tôi tìm đến ông bạn già, rủ chơi cờ tướng
Ông bạn già uống từ chiều, say khướt
Chợt nhận ra, ổng còn buồn hơn mình.

Có những đêm buồn, như không thể buồn hơn,
Tôi rót rượu, một mình ngồi uống.
Vợ cằn nhằn, ông uống như thằng nghiện
Tôi cười bâng quơ, tại rượu nó nghiện mình.

Có những lúc buồn, như không thể buồn hơn,
Tôi lại ngồi vào bàn và viết
Lại sản xuất thêm một bài thơ con cóc
Hoặc cái tạp văn, câu chữ chẳng ra hồn,
Cốt sao để vơi bớt nỗi buồn.