Thứ Tư, 16 tháng 1, 2013

TẠ TỪ ĐÀ LẠT

Văn Đà lạt 11 xin giới thiệu một tản văn của anh Huỳnh Văn Thông (Văn K9) hiện đang là chủ nhiệm khoa báo chí- ĐH Khoa học xã hội và nhân văn TP.HCM
 
HUỲNH VĂN THÔNG
 

 
Thứ Tư, Mười Ba tháng Tám, 2008, 08:45 … Xe khởi hành … Sao nhạc trên xe lại mở bài “Đà Lạt lập đông”? Câu hát tình cờ đến ngơ ngác “Ta qua con dốc xưa, cánh hoa vàng năm ấy …Em bây giờ lẽ nào, quên đồi dốc trên cao” …
 
Thế là rời xa, để lại sau lưng hơn 20 năm trời gắn bó với Đà Lạt. Tôi không thật sự biết cảm giác trong lòng mình là gì. Chỉ cố để không nghĩ đến … Chỉ cố để không ngoái đầu nhìn lại … Người ơi ngày xa …
 
Tạ từ Đà Lạt – thành phố đã cho tôi những năm tháng bình yên. Giờ phải rời xa, nếu được chút ước muốn mang theo điều gì đó của Đà Lạt, tôi sẽ ước mang theo sự bình yên ấy.
 
Tôi đã có tình yêu với Đà Lạt hết sức hồn nhiên và đầy cảm hứng. Hè năm 1982, có một cậu bé trong đoàn cháu ngoan Bác Hồ tiêu biểu của Nha Trang được đi tham quan Đà Lạt, đã tình cờ đến trước cổng trường Đại học Đà Lạt. Một ngày mưa gió, nhưng cậu bé vẫn kịp nhận ra vẻ đẹp đặc biệt của hàng tùng tĩnh lặng, của những cung đường uốn khúc lãng mạn bên trong cánh cổng. Không có một diễn giải ngôn từ nào thích hợp với những cảm xúc có thật bên trong cậu bé lúc ấy. Chỉ biết là Yêu …
 
Tháng 9/1985, cậu bé ấy trở thành sinh viên Đại học Đà Lạt. Cậu càng thích thú hơn khi biết mình có ngày sinh nhật trùng với ngày thành lập trường (27/10). Thế là chút thích thú con trẻ ấy đã tạo cảm hứng cho cậu bé trong quá trình học, tự coi đó là một biểu hiện của run rủi định mệnh đưa cậu đến ngôi trường này. Lạ thay, chính điều ngộ nghĩnh ấy đã thúc đẩy cậu phấn đấu trở thành một trong những sinh viên xuất sắc của trường. Và sau này cũng chính điều đó thúc đẩy cậu cống hiến hết mình cho Đại học Đà Lạt khi đã trở thành giảng viên của trường.
 
Năm 1989, tôi tốt nghiệp đại học, tưởng là sẽ rời xa Đà Lạt. Lời khuyên của những người thầy yêu thương tôi: “Nếu có chỗ thì đi đi em à, làm nghề giáo nghèo lắm!”. Nữa là tình thương yêu của chị: “Chỉ có hai chị em mình, về Nha Trang cho có chị có em!” Bài thơ viết chia tay Đà Lạt năm ấy cũng đã tròn tứ, giờ tôi vẫn thuộc:
 
Giảng đường ơi! Hãy lặng im
Như biển cả bình yên trước ngày giông bão
Sao anh phải đi xa khi anh vừa biết nhớ?
Một mảnh hồ … Một lối nhỏ …
Giảng đường ơi!
 
Phấn trắng ơi cứ trắng hoài đến vậy
Mà mắt người đỏ sắc lá Trạng nguyên
Thầy ở lại làm chúng em suy nghĩ
Phấn thì trắng rồi, sao tóc bạc làm chi?
… … …
 
Nhưng rồi bài thơ chia tay Đà Lạt ấy trở nên vô duyên, đành cất kỹ trong trang thơ nhật ký. Tôi ở lại Đà Lạt, trở thành giảng viên đại học nghèo. Cũng chẳng phải vì lựa chọn gì cho lý tưởng, mà chỉ vì yêu. Thứ tình yêu có phần khờ dại tôi dành cho Đà Lạt …
 
Thế rồi là gian nan, thiếu thốn … Rồi đến hạnh phúc, đủ đầy … Có đầy đủ những cung bậc của cuộc sống mà tôi đã nếm trải trong chặng đường hơn 20 năm. Đà Lạt cho tôi cơ hội để trưởng thành vượt bậc trong nghề nghiệp, cho tôi dịp may để được biết đến những người tử tế, cho tôi vận hội để chắp cánh bay xa. Nhất là, Đà Lạt đã cho tôi những tháng ngày bình yên, đủ để bình tĩnh mài bén những khả năng trí tuệ của mình, đủ để nhận ra mình đa cảm và lãng mạn. Nhờ vậy mà luôn giữ được yêu thương trong lòng, ngay cả khi bận rộn đến mức vô cảm.
 
Giờ phải rời xa … Tôi không muốn định nghĩa, không muốn gọi tên sự thay đổi này. Đơn giản là vì chẳng có cái tên nào thật sự diễn tả được sự lựa chọn này trong cuộc sống của tôi và gia đình. Chip và Tim của tôi cần được tiếp cận với những điều kiện giáo dục tốt hơn, tôi và vợ tôi cũng cần có môi trường làm việc chuyên nghiệp hơn.
 
Chỉ có điều, có những việc còn chưa kịp làm trước khi rời ra Đà Lạt. Đó là nói với những người yêu thương tôi lời chia tay.
 
Với thầy cô: “Thưa Thầy, em đi!”
Với những học trò thương yêu: “Thầy đi nhé! Hãy luôn cố gắng như các em đã từng!”
Với những đồng nghiệp dễ thương: “Mình đi nhé! Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ!”
 Với những bạn bè thân thiết: “Giữ liên lạc nhé! Về Sài Gòn thì alô!”
 
Đà Lạt ơi, tạ từ! Lời tạ từ sao đơn giản quá!
Người ơi, tạ từ! Ước gì học trò đã chưa từng yêu quý tôi, để tôi không phải nhận những tin nhắn chia tay của các em: “Thầy ơi, mong thầy bình yên! Chúng em sẽ rất nhớ thầy!” …
Đà Lạt ơi, tạ từ! Bài hát đã nghe hết rồi, mà câu hát sao vẫn còn đọng lại trong suy nghĩ “Em nói cùng ta, giấc mơ một loài hoa …”

TAO GỞI HÀ BÁ GIỮ RẦU

BÁ PHÙNG

Hồi đó, mình ở …cọp với các đàn anh Văn 11.

Buổi sáng thấy trước lối lên nhà B5, anh Lin với một nhóm đông lắm hình như gồm các anh: Phạm Bai, Phan Tiên Minh, Huỳnh Hiểu, Nguyễn Văn Bình (tức Bình đại úy) Lê Công Bình (bọn đàn em hay trộm vía gọi là Bình cổ rụt), xớ rớ ở đó còn có anh Phạm Ánh, anh Thiệu nữa. Cả đám ố rô chuyện hôm qua anh Lin nhậu say về liệng mất cái xe…

Anh Lin khi đó hãy còn đừ xừ lừ, bằng chứng là ổng nằm tắm nắng ngay cu lơ ở đám cỏ mà đám thi sĩ ký túc hay ngâm nga “cỏ non xanh quá không nỡ gặm” (cái câu này thằng nào cũng đòi giữ bản quyền, mặc dù theo mình nó thuộc về một thằng không làm thơ bao giờ là thằng Hiệp Văn 12).

Mặc kệ bọn bằng hữu truy vấn, Lin ta vẫn một mực nói đúng một câu - Tao gởi Hà Bá giữ rầu!

Riết một hồi mình cũng lắp ghép được câu chuyện… Số là đêm hôm qua, chả hiểu cơ duyên nào mà Lin ta đi uống rượu tuốt luốt ngoài phố, đến nửa đêm mới bò về đến ký túc xá (thật sự bò về vì đầu gối, cùi chỏ sây sát hết trơn, mình mẩy lấm lem). Nhưng điều kỳ diệu là chai rượu đầy nhóc thì không bể, túm trộn rau riếc gì đó buộc bằng dây thun còn dính trên cổ tay.

Bằng cái giọng Quảng Ngỡi nặng trịch, anh Phạm Bai vừa gằn gằn giọng, vừa lay lay anh Lin:

- Mày nhớ lại coi. Khuya như vậy mày gởi ở đâu… Hà Bá là thằng nào?

Có lẽ đã đủ ấm, đủ tỉnh nên anh Lin lồm cồm bò dậy, lục lục trong túi quần lôi ra một con dế đại tướng, châm lửa hút, đoạn mỉm cười:

- Tao gởi xuống hồ Xuân Hương. Hay hông… Tao mệt quá, lái xe không được, dắt cũng không được. Mà lỡ bỏ quên trên đường là mất cái xe của thằng Bai. Nên tao đẩy luôn xuống hồ, chỗ gần nhà hàng Thanh Thủy đó… Giờ ra đó kéo lên, sẵn mò bồm bộp nấu cháo nhậu luôn.

Cả đám nghệch mặt ra, khi hiểu chuyện thì hô hô cười rộ rồi dắt nhau đi lôi cái xe lên. Cái xe được lôi lên rất nhanh, sẵn đông quân, cả đám còn mò được cả đống bồm bộp, chuyện này rảnh rỗi kể sau vậy.
 — với Thong Huynh và 2 người khác.

Chủ Nhật, 6 tháng 1, 2013

GIÁNG SINH TRẮNG- MÙA ĐÔNG XƯA ẤY LẠI VỀ

TULIP PHAN TRÀ GIANG

Năm giờ sáng thức dậy, như thường lệ, tôi đến bên cửa sổ, đưa tay hé mành cửa, lòng ngập tràn niềm vui.  Quang cảnh Giáng Sinh năm xưa bao trùm khu xóm vắng.  Một vài chiếc ô tô chuyển động rời nhà sớm…đi cày (trước tôi).  Bầu trời xám xịt, gió rít mạnh từ chiều tối hôm qua, càng lúc càng mạnh, tuyết rơi, không dữ dội, chỉ đủ cho lòng tôi vui.  Chưa có năm nào ngoại lệ, cứ đến trước lễ Giáng Sinh, dù thời tiếc trước đó ấm áp, đẹp đẽ thế nào chăng nữa, thì cái lạnh, cái “u ám” của trời Đông năm xưa, cái đêm Thiên Chúa Giáng Thế làm Người lại tái hiện, tôi bỗng hân hoan làm sao ấy…tựa như một đứa trẻ được quà, tôi mỉm cười và khe khẽ đóng bức mành rồi bắt đầu cho một ngày như mọi ngày của tôi.
church snow christmas
(Hình: “Borrow” from internet :-) …)
Chị em tôi tĩnh nguyện xong là đến giờ lên xe viếng thăm… tổ ấm thứ hai của mình, nơi mà mỗi ngày từ thứ Hai đến thứ Sáu tôi giam mình làm công viêc tôi yêu thích để mưu sinh và cũng để giúp người khác.   Trời vẫn còn tối lắm.  U ám cả một vùng, tuyết cứ rơi đều, rơi đều, càng lúc càng nhiều.  Tuyết nương theo gió rồi chạm xuống mặt đường, chồng chất nhau tạo thành không gian trắng.  Rải rác những chiếc xe rải muối trên đường đang cặm cụi làm công việc  bảo vệ sự an toàn cho người tham gia giao thông.   Tôi vừa lái xe, vừa nghe radio.  Hôm nay, tôi không nghe băng tầng 91.5 FM như thường lệ, tôi chuyển sang băng tầng 94.7, băng tầng nhạc Giáng Sinh.  Lòng càng thấy an vui đến lạ lùng.  Tôi thầm kêu lên : Ôi Giáng Sinh Trắng!
Mặt đường dội lên thứ ánh sáng bàng bạc, không gian như thổi qua một luồng sinh khí mới.  Tôi lại bắt đầu một ngày mới thật hân hoan của khung cảnh Giáng Sinh ngày xưa đang tái hiện mỗi lúc một gần thêm, rõ rệt thêm.
Còn bây giờ, ngày đang ngã về chiều.  Phủ kín nơi đây là một màu trắng xóa, tôi cảm nhận sự ngọt ngào của Giáng Sinh đang dầm thấm sâu vào tâm hồn mình.  Cảm giác gần gũi của Sự Bình An đang hút hồn tôi.  Những trái châu đỏ rực được trang trí tinh tế quanh chỗ tôi ngồi.  Ah! màu Đỏ! màu Đỏ của Giáng Sinh, màu của máu, của sự sống. 
Hơn bao giờ hết, tôi hiểu và rất hiểu vì sao màu đỏ trở thành màu biểu tượng của Giáng Sinh.  Màu đỏ ấy thông báo một thông điệp vô cùng quan trọng đối với từng cá nhân con người đang sống trên trái đất này.  Màu đỏ ấy nhắc nhở tất cả chúng ta một sứ mệnh thiêng liêng của Thiên Chúa, Ngài giáng thế làm Người, để rồi, Ngài sẽ vì tội lỗi loài người mà chịu đóng đinh trên thập tự giá, để chính dòng huyết vô tội đỏ thắm của Ngài đổ ra vì tội lỗi của chính tôi và bạn.
Đối với nhiều người, Giáng Sinh Trắng như một điềm lành cho một năm mới sẽ đến.  Riêng tôi, Giáng Sinh Trắng trở thành biểu tượng cần thiết cho tâm hồn tôi.  Giáng Sinh Trắng mang đến cho tôi cảm giác Bình An trọn vẹn và rất thực.  Bình An ấy chẳng phải chỉ tồn tại trong khoảnh khắc để tôi tạm quên đi những khắc nghiệt của cuộc sống hiện tại, song, Bình An ấy ngự ở trong tâm hôn tôi vĩnh cửu, đưa tôi vượt qua mọi khắc nghiệt của thời gian. 
Hầu như ai đi xa cũng trở về nhà trong đêm Giáng Sinh.  Gia đình bố mẹ, anh chị em quay quần bên nhau trong đêm yên lặng, bên những ngọn nến ấm áp cùng hiệp một trong sự cảm nhận lẽ huyền nhiệm của Thiên Chúa, cùng đi dự lễ Giáng Sinh ở Thánh Đường trong tịch lặng.  Một cách riêng tư, mỗi người lặng lẽ để tâm hồn mình tìm gặp Chúa Bình An, Chúa Yêu Thương, rồi cùng nhau rời khỏi Thánh Đường trong niềm vui rộn rã hơn bao giờ hết…
Đôi khi, tôi ngồi trong căn nhà của mình và ngắm nhìn Giáng Sinh Trắng, màu trắng của Tuyết khiến tôi liên tưởng đến sự vô tội của Thiên Chúa.  Màu đỏ của ngọn nến bên tôi nhắc tôi nhớ đến Huyết Ngài đã đổ ra vì tôi, và màu xanh của ngọn nến lung linh nhắc nhở tôi Sự Chết của Thiên Chúa mang đến cho tôi Niềm Hy Vọng vì Ngài đã sống lại.  Niềm Hy Vọng mà tôi và bạn tuyệt đối có thể tin cậy.  Niềm Hy Vọng, con đường duy nhất cho sự sống của chính tôi, cho từng cá nhân con người đang sống trong vũ trụ đang được điều khiển bới chính Thiên Chúa.
Bạn đang nghĩ gì đấy?  Dù bạn đang suy nghĩ gì, xin hãy cùng tôi lắng nghe Bài hát này, cô Susan Boyle sẽ đưa chúng ta vào một đêm yên lặng, đêm an bình, đêm đông xưa giá lạnh trời đất đang cùng các Thiên Thần ngợi ca Nguồn Bình An của Thiên Chúa đang đến trần gian.. Giọng ca ngọt ngào thiên phú của cô ca sĩ đặc biết này sẽ dắt chúng ta vào một thế giới của Yêu Thương!
Nguyện Sự Bình An của Chúa Giáng Sinh vào từng cõi lòng! Nguyện xin sự Tha Thứ và Tình Yêu Cứu Rỗi của Thiên Chúa nhanh chóng lan truyền khắp cùng trời cuối đất! Amen!

TÂM SỰ CỦA TULIP PHAN TRÀ GIANG

Mến chào các anh chị Văn Khóa 11,
Tulip vào gia trang Văn K11 của các anh chị rong chơi mãi mê mà hồn thả về quê hương...Đà Lạt nơi Tulip cũng đã một thời đèn sách. Cảm ơn những bài thơ, tùy bút của các anh chị, tất cả đầy ắp kỷ niệm của thuở "canh toàn quốc".

Mong được giao lưu cùng các anh chị!
Quí mến,
Tulip Phan Trà Giang.
http://tulipoems.wordpress.com/about/
http://tulipoems.wordpress.com