Thứ Tư, 21 tháng 7, 2010

AI CHỞ MÙA HÈ CỦA TÔI ĐI ĐÂU

BẢO THÚY
Tặng những người mình mới vừa lỗi hẹn…






Tưởng được nghỉ sau những ngày gồng lên với lũ học trò mà lại đi.
Tự nhiên thầy Hiệu trưởng lại để đến cuối cùng “Cô Bảo Thúy có mặt tại Sở giáo dục và đào tạo Khánh Hòa từ ngày 5.6.2010 đến 18.6. 2010 theo quyết định…”. Nghe mà cứ tưởng chuyện đùa, ba về quê thăm nội, mấy chị em đứa nào cũng coi, cũng chấm. Lại còn học trò luyện thi đại học…bề bộn quá.
Hốt hoảng gọi Trâm nhờ can thiệp …Không được rồi!
Vừa thanh tra coi thi vừa thanh tra chấm thi, điên mất.
Học trò thì mếu máo: “Bây giờ sao hả cô?”, “Cô nhờ thầy cô khác dạy các em vậy…”
Năm ngày vật vã ở Di Linh: sáng đi chiều về vì nếu ở lại thì đi xa nhà lâu quá, ba lại vắng nhà…Buồn hơn là lại thay đổi quyết định thanh tra, đoàn Lâm Đồng đi thanh tra chấm ở Khánh Hòa bị thay đổi địa điểm về Đồng Nai. 12 người ai cũng háo hức về với biển, vậy mà.
Bực mình ghê mới vừa hẹn hò với mọi người ở Nha Trang lại đành lỗi hẹn.
Tối 4.6.2010 có mặt ở Bảo Lộc lúc 19g thì sáng 5.6. 2010 phải lên đường.
Nó nghe rõ lòng mình dằn dỗi, chỉ toàn chuyện bực mình, mà nóng thì khủng khiếp, có lẽ nóng quá mà sinh bực. Lại thêm tối nào cũng bị hát Karaoke “cưỡng bức”, họ mời mà không đi thì không được, hát gì không biết, hét thì có, toàn là người lạ, gào là chủ yếu. Bốn “đứa” rủ nhau lên tầng sáu, cô Hà nhắn vào máy Thịnh: “Thằng Thu nhảy trước, hai cô nhảy sau và cuối cùng là chị Thúy”. Tưởng gì, con nhỏ cũng không vừa “Mọi người đợi em nhảy luôn cho đủ bầy”. Chưa kịp cười chung với tin nhắn thì bị trưởng đoàn bắt xuống, Biên Hòa về đêm mênh mông và đẹp trên tầng sáu nhưng phải xuống hát rồi.
Rồi đi chơi không kế hoạch, biển Hồ Cốc, suối nước nóng Bình Châu, cứ tưởng là đi làm, hóa ra tranh thủ đi nghỉ mát, đến Đại Nam thì cửa đóng, chẳng biết trời xui đất khiến gì lại đóng cửa lúc này, vừa bực vừa buồn cười…Tin nhắn của Thanh: “Có đi chấm thi không? Thanh đang ở Bảo Lộc”. Trời đất, người chi mà lạ, năm ngoái Thanh đến Bảo Lộc, thì nó đi dạy cho Intel tận Hà Nội, thằng bạn phàn nàn “Gặp bạn còn khó hơn cả gặp giám đốc nữa” . Nó phì cười, cái đứa chẳng có tí chức nào mà đi so sánh với giám đốc, thôi kệ cứ để cho mình oai. Bây giờ Thanh gọi, nó mãi tận Đại Nam (quên ngoài cổng Đại Nam), trời ơi sao toàn chuyện bực mình! Thôi thì dịp khác, hình như nó được sinh ra để lỗi hẹn với mọi người thì phải. Vừa lỗi hẹn với mấy người Văn 11 ở Nha Trang thì bây giờ lại lỡ hẹn với Thanh Văn 11 ở Lâm Hà…
Xuống tận làng bưởi Tân Triều thì 8 giờ tối anh Nam Hóa 10 gọi thảng thốt: “Thúy ơi, con anh Của bị tai nạn mất rồi…”. Cũng không biết làm gì nữa gọi điện thì không gặp anh Của được, chỉ kịp nghĩ ra là gọi cho Hiểu. Nghe Bảo Long gọi lại: “Thúy có nhầm không đó, làm sao con anh Của lại có thể vừa thi tốt nghiệp 12 được, tụi mình mới ra trường có 10 năm mà…”. Trời ơi, nó tưởng có mỗi mình nó điên, hóa ra gặp việc thì đứa nào cũng vậy, không tỉnh táo nổi nữa rồi!
Chẳng biết làm sao, mới có mấy ngày mà nghe toàn chuyện “gì đâu” vầy không biết, đau hơn là anh Của ở ngay Đức Trọng mà nó chẳng biết gì kể từ lúc ra trường, người ta nói mấy đứa học Văn đầu óc có vấn đề khéo cũng đúng.
Vừa nghe kết quả tốt nghiệp, vào mạng tìm điểm cháu Từ Thị Ái Nhân mà xót xa.
Loanh quanh thanh tra chấm rồi thanh tra phúc khảo ở Đồng Nai, nó lẩm nhẩm: đi công tác xa nhà đúng vừa tròn một tháng. Đi nhiều, học được nhiều, vui buồn lẫn lộn nhưng mệt quá.
Về Bảo Lộc nghe anh Lin gọi: “Sao hôm rồi cô mày gặp bạn bè Nha Trang có vui không?” Không biết là anh không biết hay là giận? Trời đất có được đi Nha Trang đâu mà gặp! Ừ mà lu bu quá cũng quên mất không báo cho anh biết, anh hỏi là phải, thôi lỡ rồi…
Thanh nhắn tin: “Về Bảo Lộc chưa? Hè có đi đâu không?”. Nó tưởng Thanh đang ở Bảo Lộc hóa ra không. Cám ơn bạn bè nhưng đi đâu cho được, một tháng hè đi công tác mất rồi, bây giờ thì ở nhà với ba má cho lũ nhóc về quê nội.
Nó lại nghe lòng mình đang tự hỏi “Ai chở mùa hè của tôi đi đâu?”