Thứ Ba, 3 tháng 2, 2009

TÂM SỰ CỦA BẢO THÚY

Đây là entruy của Bảo Thúy gởi cho Văn Đà lạt 11 từ 23 tháng 1 (tức 28 tháng Chạp). Đến bữa nay mới đưa được lên weblog. Xin lỗi Bảo Thúy cùng các bạn. Khổ quá, quản trị weblog cũng ăn tết mà. Ăn ít, nhưng uống hơi nhiều...

Gửi Vandalal11,
Tháng giêng 2009, về lại trường sau một thời gian dài “nhênh nhang”…Lại tất bật với bài vở và trường lớp. Và website của trường, thế là phải lần lại email mình bỏ quên tự bao giờ xem có dùng được không...Bất ngờ với Vandalal11. Vừa buồn cười vì cả đời mình chẳng bao giờ xem email vừa ngạc nhiên vì bạn bè tìm mình trên mạng. Thế là có một Văn 11 để mà tự hào, mà nhớ và chia sẻ. Bao năm lúc nhớ lúc quên, lúc cười ra nước mắt vì những tháng ngày kí túc, lúc cười đến sảng khoái vì bè bạn một thời. Một Văn 11 làm mình phải nhớ đến nao lòng khi rảnh rỗi sau mỗi ngày đến lớp. 38 gương mặt không thể nào quên…
Đọc lại bạn bè từ Văn dalat11 mà trách mình thật tệ!
Hai năm rưỡi quay lại với Đà Lạt, mình tệ đến nỗi chẳng biết gì đến bạn bè, lớp cũ. Cũng phải thôi vì vừa học vừa chạy xô cùng công việc: sáng xe buýt lên Đà Lạt, chiều xe buýt về Bảo Lộc thì còn biết được ai! Đọc bài thơ của thầy Ca từ Văn dalat11 lại thấy mình đáng trách. Học với thầy một chuyên đề, rồi chính thầy làm Chủ tịch hội đồng bảo vệ của mình mà mình chẳng biết đến một câu thơ của thầy. Tệ nhất là năm nào cũng chấm thi đại hoc cùng với thầy cô mà mình cũng chẳng bao giờ quan tâm đến những thứ ấy. Đọc mấy dòng “Thơ của thầy Ca, mời các bạn đọc lại để nhớ Đà Lạt ”....mình lại thấy nhớ thầy hơn, nhớ lớp hơn, nhớ bạn bè một thời mình đã từng gắn bó. Cái tập thể “bất bình thường” ấy tưởng chừng chẳng có ai làm mình phải nhớ lại làm mình day dứt về một quãng thời gian thật đẹp của cuộc đời.

Cám ơn những tấm hình của Hiểu “Ở miền cực Bắc Tổ quốc”, thế là mình có một loạt hình tư liệu để làm giáo án điện tử cho bài “Vợ chồng A Phủ” rồi. Bạn bè Văn 11 lại có ích cho mình ghê! Vừa được ngắm nhìn lại mọi người vừa có cái làm tư liệu cho công việc dạy dỗ.
Mấy hôm trước nhận được điện thoại của Bảo Long, mình bị bệnh nghề nghiệp lại tưởng là điện thoại của học trò vì giọng nghe quen lắm…Nghĩ cũng buồn cười, cứ tưởng mười mấy năm trôi qua, tất cả chỉ còn trong kỉ niệm, ai biết đâu còn có lúc thế này…Được đọc Tùng Chinh, Phạm Ánh, Văn Quang…được ngắm bạn bè từ những tấm hình “xa lắc”, được thấy Hiểu, Phương, Ngọc Minh, Tiến Minh và anh Lin… thời “hiện tại” thú vị và nhớ thật! Cuộc sống có ý nghĩa hơn và sẽ có bao điều để nhớ phải không Văn 11?
Cái Weblog Văn 11, ít ra cũng làm mình vui hơn, nhớ Đà Lạt hơn …dù mình vừa rời Đà Lạt sau hai năm rưỡi theo học sau đại học.
Chia sẻ với mọi người những dòng từ Bảo Lộc, vui lắm vì những gì mình được biết về các bạn. Thăm tất cả những đồng nghiệp của mình từ Văn 11, chia nỗi nhớ với những nhà báo và bạn bè không cùng nghiệp “gõ đầu trẻ” như chúng mình…
Cám ơn ý tưởng về Vandalat11 của mọi người.
Chúc mọi người sức khỏe và thành đạt!
Bảo Lộc, đêm 23.1.2009.
BẢO THÚY