Thứ Năm, 5 tháng 6, 2008

TIÊN MINH RA TRƯỜNG SA

Ký sự ảnh của PHAN TIÊN MINH






Chuyến đi này thực ra mình không dự tính trước. Chỉ đến khi UBND tỉnh Khánh Hòa có công văn đề nghị cơ quan cử một thành viên tham gia cùng đoàn, thì mình hiểu mình cần phải chuẩn bị hành lý rồi.
14 ngày cho cả chuyến đi, trời yên biển lặng, “tháng ba bà già đi biển” mà. Nhưng thời tiết gần đây rất khó lường, khi vào đến bờ, cơn bão số một xuất hiện và tâm bão có đường đi qua đảo Song Tử Tây, nơi nửa tháng trước đó mình cập bến. Vui nhất là nhậu và đánh bài tiến lên. Nhậu trong mỗi bữa cơm, tiêu chuẩn thì mỗi bữa một lon bia 333, thế nhưng ai cũng từ chối, thay vào đó đổi một xị rượu trắng (khiến mấy chàng lính phục vụ nhà ăn lãi lớn). Đánh bài tiến lên, thì... hehehe. Có ai biết một Tiên Minh mấy năm ở đại học nhờ đánh bài mà đắp đổi qua ngày chứ?. Thế nên cứ lẳng lặng mà ... mần ăn. Thử xem, thắng mỗi ván chỉ 2- 4 nghìn, thế mà cuối cùng trong túi mình có dư 500 nghìn là “chiến lợi phẩm”. Thế coi như đã ăn hơn trăm ván bài rồi còn gì. Tiền mang theo không tiêu vào đâu được, kể cả tiền thắng trận, trên các đảo không có việc mua bán nào cả.
Tàu lần lượt cập bến lên các đảo: Song Tử Tây, Sinh tồn, Trường Sa và Đá Tây. Mình cũng cố gắng thu nhận nhiều tư liệu trên các đảo, chủ yếu để viết tin, nào là tin kỷ niệm ngày giải phóng quần đảo Trường Sa, việc sản xuất rau xanh và chăn nuôi heo, chó, việc các chiến sĩ ở đảo Trường Sa tạo một thiết bị bẫy ruồi độc đáo... Uống rượu cùng các chiến sĩ trên đảo cũng thú vị. “Cảm giác” nhất là buổi tối ở đảo Sinh Tồn, cứ lần mãi trên ghềnh san hô để tìm và dùng chỉa ba đâm bạch tuộc. Cuối cùng thì cả đoàn có được một nồi bạch tuộc luộc thất to, để rồi say đến mức sáng ra không muốn bước xuống giường. Nhưng mình thích nhất là lang thang trên các bãi tìm san hô. Đúng là san hô ở đây đẹp thật. Nhưng mình chỉ sưu tầm san hô có màu đen và xanh, hoặc trắng, còn san hô đỏ (nghe đâu là một vị thuốc nam, rất đắt) cũng thấy rải rác, nhưng dễ vỡ và hình dáng không đẹp mấy, nên thôi. Nhiều nhánh san hô mình tìm được khiến các đồng nghiệp phải thèm vì tính thẩm mỹ (có hình đăng kèm đấy).
Chuyến đi này góp vào “bộ sưu tầm” nghề báo của mình về những vùng đất đã qua: duyên hải miền Trung, 3 năm ở Tây Nguyên, những chuyến đi Tây Bắc rồi Đông Bắc, miền Tây Nam Bộ, một chuyến câu cá ngừ 15 ngày trên trên tàu nhỏ của ngư dân... Rồi bây giờ là Trường Sa. Hô hô, cũng nhiều đấy chứ nhỉ. Không biết 5- 10 năm nữa có còn đủ sức để chịu đựng sự vất vả của những chuyến đi như vậy nữa không. Huhu, sắp già rồi!
Phan Tiên Minh
Ghi chú: Gởi các bạn mấy tấm ảnh của chuyến đi để cùng thưởng lãm nhé.
1. Trên đảo Song Tử Tây
2. Dưới tán phong ba
3. Không phải hải cẩu, mà là chó nuôi của chiến sĩ
4. Rau xanh quí giá
5. He he...Ta đây chứ ai

2 nhận xét:

  1. Tiên Minh bây giờ oai quá nhỉ

    Trả lờiXóa
  2. Anh Tiên Minh,
    Những tấm ảnh anh chụp ở Trường Sa không chỉ giới thiệu cho người xem chân dung cuộc sống rất dung dị của cư dân huyện đảo (những đứa trẻ con, người lính tưới rau) nhưng cũng không kém phần kiêu hùng (hai chú chó - Chắc đang gửi thông điệp "Ta là cún Vietnamese. Đảo này thuộc lãnh thổ Việt Nam"!), mà còn gửi gắm nhiều tâm sự của tác giả nữa (thích có trẻ con, thích một mái nhà, mảnh vườn và mấy con chó...) phải không?
    Anh giới thiệu bộ sưu tập những tháng năm lăn lộn với nghề báo,nhắc đến những vùng đất ghi dấu chân anh, theo em như vậy vẫn chưa đủ. Vì người ta sống ở nơi nào thường cũng có chút tình lưu lại, sao anh không một lời nhắc đến "những cuộc tình đã qua"? Cũng là kỉ niệm đáng nhớ mà!
    "Duyên hải miền Trung không chỉ là kỉ niệm 15 năm làm báo, nơi ấy còn đong đầy kỉ niệm của ngót nghét chục cuộc tình. Những người con gái tóc dài ra đi, tay bồng tay bế, còn Tiên Minh dừng mãi bên đường!"
    Em viết tiếp cho anh đoạn kết như vậy được chứ? Và anh cũng không đoán được em là ai. Hi hi

    Trả lờiXóa