Thứ Ba, 10 tháng 6, 2008

MỘT THOÁNG ĐÀ LẠT



Bài này rất hay,
nhớ hồi xưa lớp ta
có nhiều người hát lắm...


Sáng tác:
TRẦN QUANG HUY







Trời Dalat một thoáng lạnh bên vách núi nhớ trung du
Trời Dalat vừa rất lạ vừa thân thiết đến bao la
Nghe đâu đây thác Prenn reo lên hồn thơ
Nghe đâu đây tiếng thông reo cung đàn mơ
Dẫu đi xa trong long luôn ngát hương thơm theo tháng ngày

Trời vừa hừng nắng những áng mây bay
Tung trong nắng mai chiếc dù quay tròn
Một rừng hoa rợp trời khoe sắc hương
Nở che nghiêng trên mái tóc xòa
Nở trên tay em tiếng chim ca với muôn hoa sáng tươi lên một góc trời Dalat

Từ biển rộng miền cuối trời tràn ngập nắng gió xa khơi
Một ngày nào hai đứa mình gần nhau hóa sóng reo vui
Như thông reo giữa cao nguyên xanh bình yên
Đi bên nhau níu không gian cho gần thêm
Mãi khát khao trong lòng em đến bao năm anh vẫn tìm

Đừng làm ngọn sóng, e ấp bên anh
Không xa nữa đâu sóng bạc mái đầu
Làm rừng thông ngàn năm xanh ngát hương
Về thơm miên man giấc mơ hồng
Về reo trong đôi lứa yêu nhau
Đến mai sau vẫn trong câu lời nói từ ngày đầu

Trời Sàigòn mùa nắng đẹp dệt vàng óng khắp không trung
Một bầu trời chim én về làm xao xuyến bóng thông xa
Trong không gian lắng đâu đây câu tình ca
Nghe trong tim khói lam vương trên đồi thông
Thấy dâng lên trong màu xanh bóng em đi trong nắng chiều

Một ngày nào đó, em đến bên anh
Mang theo bóng thông mát lạnh hương rừng
Nhìn thật lâu thật sâu trong mắt em
Chợt như ngân lên những âm điệu
Vọng vang trong đôi mắt long lanh sóng Xuân Hương, nước Xuân Hương và cái lạnh Dalat - Một thoáng về Dalat.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét