Được mùa truyện ngắn. Sáng tác mới của Huỳnh Thị Phượng ký danh Hoàng Phượng
Truyện ngắn của HOÀNG PHƯỢNG
Gần 40 tuổi, nàng đã từng đi qua một vài mối tình, nhưng chưa có mối tình nào bén duyên ở lại với nàng. Thuộc típ người lạc quan, nàng không lấy thế làm lo lắng, trong khi cha mẹ nàng thì lo ngay ngáy, sợ nàng làm bà cô suốt đời. Ngoài thời gian làm việc ở công sở, nàng dành thời gian đi thể dục thẩm mỹ, đi uống cà phê, nghe nhạc với bạn bè và lang thang trên internet. Nàng cảm thấy cuộc sống độc thân thật nhẹ nhàng, dễ chịu. Nghĩ tới mấy đứa bạn của cô bây giờ suốt ngày lo toan cơm áo gạo tiền, con cái tay bế, tay bồng; có đứa cuộc sống vợ chồng không hạnh phúc, hôm nay đánh đập, ngày mai dắt nhau ra toà trong cái nhìn ngây thơ của mấy đứa trẻ vô tội mà nàng thấy ngán ngẫm…Nàng không nói ra với ai cái sự ngán ngẫm của mình, nhưng nàng quyết tôn thờ chủ nghĩa độc thân.
Nhưng rồi cái quyết tâm của nàng cũng bị lung lay và bị phá vỡ khi nàng gặp anh, một người ban đầu chẳng có gì làm nàng chú ý. Anh cao, hơi gầy với màu da ngăm ngăm đen của sóng và gió, lại hơn nàng gần cả mười tuổi. Nhưng rồi nàng bắt đầu để ý đến anh qua cách anh nói chuyện. Nàng phát hiện ra một điểm rất đặc biệt ở anh, đó là sự dí dỏm, khôi hài. Ban đầu nàng ngạc nhiên, sau đó nàng bắt đầu thấy thích vì điều đó làm cho anh có cá tính và dễ gần.
Một lần gặp gỡ duy nhất, một lần bắt tay duy nhất, vậy mà khi trở về nhà trái tim khó tính của nàng bắt đầu nghĩ đến anh. Cũng may, nàng có số điện thoại của anh, trước lúc chia tay họ đã kịp trao đổi cho nhau. Nàng đắn đo không biết có nên gửi tin nhắn cho anh và bắt đầu tin nhắn như thế nào! Trong lúc do dự, nàng nhận được tin anh chúc nàng ngủ ngon. Nàng hạnh phúc đến lặng người, vì nàng biết đó là tín hiệu của sự quan tâm. Cứ thế tin đến, tin đi và theo thời gian nàng biết anh đã có gia đình. Vợ anh trong một lần tai biến, đã trở thành người bệnh suốt đời. Một tay anh vừa chăm sóc người vợ bệnh tật, vừa nuôi hai con nhỏ, vừa lo công tác xã hội. Nghĩ đến anh, nàng cảm thấy anh thật thiệt thòi, nhất là trong cuộc sống vợ chồng, vừa thầm cảm phục anh là người chồng, người cha tốt. Từ cảm phục, tôn trọng, nàng yêu anh lúc nào không biết. Nàng đau khổ nhận ra sự ngang trái trong tình cảm của mình. Thỉnh thoảng anh cũng thường nhắn tin, gọi điện hỏi thăm sức khỏe của nàng, động viên nàng như với một cô em gái. Nàng cũng giấu đi những tình cảm thật của mình khi đối diện với anh. Nỗi nhớ anh làm nàng gầy đi trông thấy. Anh phát hiện ra sự ốm đi của nàng và nàng thường chống chế do mình dạo này biếng ăn. Những lúc như thế anh thường nhắc nhở nàng như một người anh trai. Sự ân cần, chu đáo của anh càng làm cho nàng đau khổ. Vốn là người hay nói hay cười, thế mà nàng thay đổi và trở thành một người khác hẳn. Nàng hay ngồi một mình với ly cà phê đen và thả hồn vào những suy tư. Có lúc nàng uống rượu một mình. Nàng biết uống rượu không tốt cho sức khỏe, nhưng nó sẽ làm cho nỗi khổ tâm của nàng lắng xuống và đưa nàng vào giấc ngủ sâu hơn, êm dịu hơn.
Lần đầu tiên trong đời nàng biết thế nào là tương tư. Trước đây, nàng đã từng được yêu, từng yêu, nhưng chưa bao giờ có cảm xúc như yêu anh. Trong những cuộc tình đó, nàng không có cảm xúc day dứt, nàng được quyền nói yêu hay khước từ. Còn tình yêu với anh, đó là điều nàng không thể nói. Theo cảm nhận của nàng, dù không có một hạnh phúc trọn vẹn, nhưng anh đang có một gia đình theo đúng nghĩa của nó. Ở đó, anh đang là người chồng, người cha đầy trách nhiệm, nàng không thể vì yêu anh mà làm cuộc sống của anh, của những thành viên trong gia đình anh bị xáo trộn. Nàng nghĩ một mình nàng đau khổ đã đủ. Không biết bao giờ thời gian mới làm cho nàng nguôi ngoai, mới quên được anh, nhưng nàng nghĩ thời gian luôn là phương thuốc màu nhiệm giúp cho người ta chữa lành mọi vết thương lòng.
Nghĩ như vậy, nàng thấy lòng nhẹ lâng lâng như chút nắng xuân đang trải nhẹ trong vườn. Sau bao tháng ngày day dứt, nàng đã chọn cho mình một lối đi, mà nàng tin đó là lối đi đúng nhất, cả cho nàng và cho cả anh nữa.