Dạo này thơ văn lênh láng quá, cứ như nước lụt ngoài Hà Nội vậy. Sau tản văn của Minh Nhã là thơ Nỗi lòng của Phạm Ánh...
PHẠM ÁNH
Cất liềm cất cuốc tôi đi
Con đường chữ nghĩa dễ gì đâu em
Mấy đời bùn đất lấm lem
Dám đâu nghĩ chuyện sang hèn lợi danh.
Lần qua phố xá thị thành
Thêm thương vách đất mái tranh dưa cà
Đôi khi đợi một tiếng gà
Một mình thổn thức xưa xa nỗi niềm.
Lối mòn lấm tấm chân chim
Rạ rơm chưa cạn ưu phiền gió giông
Khi xa là lúc rất gần
Tôi mang dáng dấp nông dân bao đời.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét