Thứ Hai, 6 tháng 10, 2008

THẰNG HỒN VĂN CHƯƠNG

Truyện ngắn của NGUYỄN CÔNG TÙNG CHINH




KHỞI NGHIỆP MÙA XUÂN
Tiết trời xuân. Từ sáng sớm đã cảm nhận được gió mùa xuân ấm áp. Gió tràn qua từ bên kia đập, mang theo hơi nước không mát lạnh mà nồng ấm mơn man khắp da thịt. Gió làm thức tỉnh người bộ hành cái mùi ngai ngái của đất ướt đẫm sương đêm, của cỏ dại, mùi hăng hắc của phân ngựa, phân bò nằm lô xô trên đường. Bóng những con người bắt đầu xuất hiện. Đa số họ đi chợ sớm để bán mớ rau củ trong vườn. Khu này gần chợ mà vẫn giữ được cái tĩnh lặng của một xã đồng quê xa dân cư. Kim Xuyến thầm nghĩ.
Gió rối rít đuổi theo chân cô. Khi cô kết thúc buổi đi bộ tập thể dục về đến nhà là trời cũng vừa tảng sáng. Cô dừng lại trước nhà tháo đôi giày vải Bitis ra để ngay ngắn trước cửa nhà.
- Cạch, cạch, cạch.
Tiếng động quen thuộc khiến cô mỉm cười. Một thằng người ngồi ở bậc tam cấp chờ cô tự bao giờ: Cái đầu tròn to láng bóng ánh kim, khuôn người hẹp và mảnh. Một cây bút bi dài bằng cả thân hình, đầu bịt bạc thếp vàng luôn đeo dính ở bàn tay bên phải. Thói quen của thằng người là gõ cây bút bi luôn đeo dính ở bàn tay bên phải vào đầu nó để tạo ra âm thanh lạ tai - thứ âm thanh của lời chào đầy thiện cảm.
Kim Xuyến đưa tay nâng thằng người. Nó đu lên ngay để vào nhà. Cô để thằng người ngồi ở băng thế dài cạnh bàn viết lớn bằng gỗ rồi bắt đầu pha cà phê. Một tách cà phê cho thằng người và một cho cô. Trong khi cô nhấm nháp cà phê, thằng người khẽ đảo hai con mắt là viên bi kim loại theo chiều kim đồng hồ đến mấy lần. Ở vị trí miệng là cái khe sâu hút đen ngòm. Chắc là cười. Vì sau cái gọi là cười, cái khe miệng biến mất, nơi đó chỉ còn mặt phẳng nhẵn thín. Chỉ có cô nhìn thấy những nét riêng ở thằng người. Nói khác đi mọi việc đều diễn ra trong ý nghĩ của cô. Mà Kim Xuyến còn bận bịu với nghề viết nữa là. Cô làm việc ở tòa soạn báo thành phố. Thế cho nên thằng người nghiễm nhiên là bạn Kim Xuyến rồi - bạn văn chương. Cô nói thầm: “Thằng hồn văn chương!”. Điều này cũng chỉ diễn ra trong ý nghĩ mà thôi. Vì ý tưởng buổi sáng bao giờ cũng khôi hài và phong phú.
Một tiếng gõ cửa. Chị Nhiên hàng xóm sang mượn cây cuốc dẫy cỏ dại mọc trước hè. Chị Nhiên trố mắt ngạc nhiên khi thấy Kim Xuyến ngồi uống hai tách cà phê, lại gật gù nói chuyện có một mình. Ra đến cửa rồi mà chị Nhiên còn lấm lét, quay lại nhìn trộm lần nữa. Kim Xuyến tỉnh queo, cười mỉm. Cô nhớ lại vài tuần trước đó, một người bạn đồng nghệip ở tòa soạn báo đến chơi. Anh ta cũng trố mắt như thế. Tin đồn thổi nhanh: Kim xuyến có “người tình trong tranh”. Ý họ muốn nhắc lại chuyện một chàng trai mê đắm tiên nữ giáng trần trong một câu chuyện huyền thoại: “Bích Câu kỳ ngộ” xa xưa.
Mà người ta đồn cũng đúng thôi. Kim Xuyến đã hai mươi chín tuổi mà chưa nhận lời dạm ngỏ cùng ai. Cô thích sống một mình, phóng túng tự do. Vả lại, cô nghĩ, đàn bà gắn vào nghiệp viết không nên vướng bận chuyện chồng con, bếp núc. Cứ nhìn những thau quần áo trong nhà tắm, hay đống chén bát để mấy ngày mới rửa cũng đủ thấy bản lĩnh của nữ sĩ Kim Xuyến rồi.
Uống xong tách cà phê, Kim Xuyến ngồi vào bàn viết. Cô viết chậm và chắc. Ý tưởng mới mẻ, táo bạo. Mỗi khi đắc ý, cô dừng lại, nhìn thật lâu thằng hồn văn chương. Nghe tiếng “cạch, cạch, cạch” lại thấy lòng ấm lại, vui vui...

CHUYỆN NGÀY HÈ
8 giờ sáng. Chuông điện thoại reo lần thứ nhất. Không có ai nhấc máy. Không có con người. Không, hình như là có một thằng người - một thằng người kim loại. Có thể nó mới xuất hiện hoặc đã hiện diện từ lâu. Nó ngồi ở ghế sofa trong phòng khách. Ghế sofa đắt tiền thật. Nhưng không phải là cái bàn viết bằng gỗ như mọi khi mà nó thích ngồi.
Thằng người ngồi đó và nhìn một lượt khắp gian phòng...
9 giờ sáng. Chuông điện thoại reo lần thứ hai. Không có ai nhấc máy. Một thằng người kim loại cũng biến mất. Nó đứng dậy và đi đâu tự bao giờ?
9 giờ 30 sáng. Chuông điện thaọi reo lần nữa. Lại không có ai nhấc máy. Có một thằng người đang ngồi cạnh Kim Xuyến. Nó lặng lẽ quan sát tư thế của gnười đàn bà đang ngủ. Có vẻ như cô ta mãn nguyện, hài lòng. Khuôn miệng trễ ra như cười. Mũi nhỏ và thẳng. Vầng trán cao rộng, hơi dô ra. Rất bướng bỉnh và nhiều tham vọng.
Chuông điện thoại reo giòn giã. Cả điện thaọi di động nữa.
- A lô! Tòa soạn báo “Bình Minh” đây. Chào buổi sáng. Tạp chí tháng này dành đất cho bài viết của chị đấy nhé. Vâng, vâng... Chúng tôi đã lên khuôn rồi chờ bài chị thôi.
- A lô! Ờ, không. Anh T.V.T Phó tổng biên tập vẫn đang chờ bài viết của chị. Viết “mạnh” vào nhé. Thêm “lửa” vào...
Nghe xong mấy cú điện thoại, Kim Xuyến tỉnh ngủ hẳn. Khoảng 10 giờ sáng. Nữ nhà văn bỏ thói quen đi bộ buổi sáng. Toàn thân cô căng thẳng nhức mỏi. Tối qua, cô đãi tiệc nhân dịp được giải thưởng Văn nghệ trung ương. Thành công quá bất ngờ. Kim Xuyến chưa hề nghĩ mình viết được cái gì hay ho. Giải thưởng văn học lần này là lần thứ ba mà cô nhận được. Họ bảo những chuyện ngắn mới mẻ của cô gây chán động báo chí. Báo chí mê truyện cô vì cô viết quá “lửa”, quá sex. Và thế là các tạp chí mùa hè thi nhau đặt hàng nữ sĩ Kim Xuyến.
Trong làng văn, người ta có thể đưa anh lên mây xanh rồi cũng có thể vùi anh xuống tận cùng vực thẳm. Mình chẳng là “sao” nhưng cũng nên cảnh giác đề phòng “bệnh sao”. Cô dặn lòng mình vậy và trở mình qua bên phải, nhìn mọi vật trong phòng. Căn phòng đã được “rờ - tút” trước mùa hè bằng các vật dụng đắt tiền. Rèm cửa đăng ten Pháp. Ghế sofa giả gỗ Đức. Các món đồ cổ “hàng độc” Trung Quốc. Thảm trải sàn hoa văn dân gian của nga... đó là thành quả mà cô kiếm được.
Tạp chí Bình Minh có số phát hành lớn. Nhuận bút phải đến hơn mười triệu đồng một bài được đăng. Chưa kể sau khi đăng lần một, Kim Xuyến gửi cho các báo vùng, địa phương tỉnh cũng vẫn còn kiếm được mớ nữa. Rồi sau đó thì in tập. Kim Xuyến đã có tập in riêng. Vào cái thời mà Công ước Bern có hiệu lực, bản quyền của Kim Xuyến được các nhà xuất bản chào giá rất cao. Sở dĩ bản quyền của Kim Xuyến cao còn nhờ ở tên tuổi nổi như cồn của cô. Kim Xuyến học được kỹ thuật tự đánh bóng tên tuổi của một số nhà văn thuộc lớp đàn anh thời thượng. Trong vòng một thời gian ngắn, những truyện đầu tay của Kim Xuyến lập tức gây tiếng vang lớn, làm sôi động thị trường sách...
*
* *

Thời khắc của ngày hè thường mau trôi qua... Mùa hè nóng bỏng không chỉ vì thời tiết nóng nực mà “nóng sốt” vì những sự cố của con người.
Bây giờ thì Kim Xuyến không viết chậm mà cực kỳ nhanh.
Cô đọc lướt các báo, đọc các truyện ngắn rồi tổng hợp, xào nấu rất nhanh để tạo ra được một đến hai cốt truyện trong một ngày. Kỹ nghệ viết truyện ngắn của cô nay đã đạt đến tốc độ chóng mặt.
Không còn thời gian để nhấm nháp cà phê như mọi khi.
Không bạn bè chân chính. Không bình luận, mạn đàm về thứ văn chương chân chính.
Không cả thói quen gật gù với cái thằng người văn chương. Mà chiếc bàn viết bằng gỗ dổi đã được thay thế bằng bộ bàn ghế đắt tiền.
Thằng người - thằng Hồn văn chương cảm nhận mọi thứ đã thay đổi. Nó lẳng lặng quan sát trong im lặng. Không còn thói quen đánh động bằng tiếng “cạch cạch” gõ cây bút bi luôn đeo dính ở bàn tay bên phải vào cái đầu to tròn sáng bóng.
Kim Xuyến thu chân xuống giường. Không nhìn thằng người. Nói đúng hơn, cô không còn để ý gì đến thằng người nữa.
Đúng lúc ấy, những con chữ lũ lượt ở đâu kéo về nhêìu vô kể. Cứ như những con còng gió, chúng ào vào nhà giữ rịt Kim Xuyến vào bàn viết. Lũ chữ cái không thua gì lũ quỷ hiện hình trong đêm. Chỉ khác là chúng xuất hiện dữ tợn vào ban ngày. Lũ chữ cái chỉ huy cô, tuồn chữ vào tai, mắt và cả mũi cô...
Thằng người đang ở phía sau Kim Xuyến. Nếu như có thể được, cô ta hãy quay lại đi thì có lẽ... Thằng người sẽ vung cây bút bi gõ vào đầu ba tiếng để xua đi lũ chữ cái vô liêm sỉ kia. Nhưng cô chủ đã không quay lại lần nào...
Thằng kim loại thất vọng, chậm rãi lắc lư, đu đưa cái thân hình mảnh và hẹp tiến ra phía cửa chính. Nó xa dần. Cái bóng tròn to của cái đầu ánh kim thấp thoáng sau khung cửa kính và tiếng kêu “cạch cạch” còn vọng lại không ngớt…
ĐOẢN KHÚC THU
Đang độ cuối thu. Tiết trời vẫn thích hợp cho những cuộc vui chơi đầy màu sắc lãng mạn. Xa rồi những tiệc tùng đông người. Xa rồi những bộ cánh rực rỡ bắt mắt trong đêm. Nữ nhà văn của chúng ta thường ở tại nhà suốt cả buổi tối. Có thể vì cô không thích tham gia hội hè nữa. Có thể vì bây giờ cô cũng không còn là nhà văn hạng “Top Ten” của đám báo chí rầm rộ đưa tin một thời. Một nhà văn rớt hạng, lỗi thời. Kim Xuyến chua chát thở dài. Nghe cái lạnh cuối thu tràn về qua ô cửa nhỏ. Chút se lạnh làm cho con người ta thường suy tư về mùa, về năm, về quá khứ – hiện tại và tương lai.
Căn phòng trở nên ấm áp vì ánh sáng màu vàng, màu nâu đỏ phản chiếu từ các loại đèn trang trí bố trí khéo léo. Kim Xuyến có niềm kiêu hãnh riêng của mình để không phải buồn lâu hơn. Các tủ sách, giá sách và minh chứng cho điều đó. Chưa đầy bảy năm mà Kim Xuyến có tập in riêng đáng tự hào. Vài chục đầu sách với hành trang văn nghiệp của một nữ sĩ mới ngoài ba mươi. Thật xưa nay hiếm! Trừ mấy tập đầu tư in có vẻ giản dị, còn lại trang bìa phối trí kiểu chữ và tông màu gây ấn tượng hiện đại.
Người ta thường nuối tiếc một thời vàng son để kiểm định giá trị của bản thân.
Cô lật qua vài trang sách của một thời vàng son trong quá khứ. Dư âm ngọt ngào. Vinh quang và cay đắng chăng?
* *
*

Gió thu se lạnh.
Vài tiếng động sột soạt, nhè nhẹ ở rèm cửa sổ, trên bờ tường. Có thể là tiếng bước chân của những loài côn trùng ăn đêm.
Gió cuối thu dội về trong đêm càng lúc càng dữ dội hơn.
Lũ chữ cái từ trong các ngăn tủ, giá sách bò ra đầy nhà. Như lũ kiến trước cơn mưa dông. Từng con chữ kéo đi, cõng nhau chui qua lỗ thông gió, qua khe cửa để ra ngoài.
Kim Xuyến bật dậy. Điều đầu tiên, cô nghĩ rằng mình vừa trải qua một giấc mơ. Căn phòng vẫn im ắng. Nhưng các tủ sách, giá sách đã mở toang. Các trang sách in tập của cô trống hoác, trắng tinh. Không một con chữ. Trừ những tập đầu tay, những con chữ lầm lì vẫn đóng đinh ở đó. Giữa những trang sách đầu tay là khuôn dấu của một hình người đầu hơi lớn cầm cây bút rất dài như một vị Thần hộ mệnh: Vị thần giữ chân những con chữ ở lại.
Đến lúc này thì Kim Xuyến mới vụt nghĩ đến thằng người – bạn văn chương của cô. Cũng là lúc cô ta mới lắng nghe được tiếng “cạch cạch” quen thuộc nhỏ nhoi, yếu ớt.
Kim Xuyến bước ra ngoài…
ĐOẠN KẾT MÙA ĐÔNG
Kim Xuyến quì gối cạnh thằng người. Cài đầu to nhăn nhún của nó không còn sáng màu ánh kim. Nó run rẩy, hấp hối từng cơn. Cô đặt thằng người xuống bãi đất rộng cạnh nhà. Hình như cô không chờ đợi điều này: Những sợi khói mỏng tang từ khuôn hình thằng người bay lượn trong không trung, dày đặc lên rồi lại tản ra, nhạt dần. Phút chốc, khuôn thằng người chỉ còn là đường thẳng mờ mờ, trăng trắng hòa tan vào Đất Mẹ…
Một ngày mùa đông rét mướt, thằng Hồn văn chương không còn nữa. Nữ sĩ Kim Xuyến nghe nhói đau ở vùng ngực. Có cả tíeng lòng hối hận. Nhưng đã muộn mất rồi…

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét