Thứ Tư, 16 tháng 5, 2012

RỒI NGÀY MAI NẮNG LÊN

THƠ MINH NHÃ















Sau cơn mưa, trời lại tạnh.
Sau ngày lạnh, nắng ấm lên.
Chỉ có sau cơn ghen.
Một tình yêu, một gia đình đổ vỡ.
Bạn và tôi và rất nhiều người đều biết thế.
Song cái sự ghen tuông vẫn hiện hữu từng giây.
Lòng vị tha, có thể có đâu đây.
Nhưng sự vị tha nào chẳng mang nhiều cay đắng.
Sự chấp nhận vốn mang nhiều tĩnh lặng.
Mà ẩn chứa trong mình, bão táp của đại dương.
Một vết dao đã để lại vết thương.
Không thể không để thành vết sẹo.
Và oán hận là điều không tránh khỏi.
Xoa dịu lòng nhau đi bạn ơi.
Có thể một ngày rất gần đây thôi.
Ta lại cần nhau, như đã từng cần nhau thuở trước.
Cơn mưa nào chẳng mang nhiều ẩm ướt.
Cố gắng đi, rồi ngày mai nắng lên