PHẠM ÁNH
Mượt mà giấc cỏ dịu êm
Đôi thông lặng lẽ gió men tận lòng
Hồ thu gương nước trắng ngần
Như còn giữ vẹn một vừng trăng thơ
Em đi qua đó bao giờ
Để duyên bẽn lẽn hẹn hò cùng tôi
Nhớ thương thấp thoáng bên đồi
Không dưng sóng sánh đất trời trong nhau