Thứ Bảy, 18 tháng 7, 2009

ĐỂ LÀM MỘT CON NGƯỜI

Thơ NGUYỄN VĂN QUANG


















Ta đang đến gần hơn để làm một con người
Có lẽ muộn nhưng vì đời bận quá
Máu cứ chảy mà tim người đóng cả
Với cơn say làm chiếc bóng cuối ngày.


Có một lần ta tham lam quá
Ôm hết mùa thu mà chẳng chiếc lá vàng.
Có một lần ta hờ hững quá
Ôm hết là vàng mà chẳng chút mùa thu.


Loay hoay mãi ở cuộc đời vật vã
Ta nhận ra ta giữa chốn người
Loay hoay suốt bốn mùa mệt lã
Chỉ có … thời gian giết được ta.


Gần cuối cuộc đời mới kịp hiểu ra
Chúa không phải là kẻ duy nhất trao cuộc sống
Cứ tưởng hổ báo tàn ác nhất
Chợt nhận ra lại là chính con người .