Một trăn trở với nhân tình thế thái
TRƯƠNG VĂN LIN
"Với lòng nhân hậu và vị tha thì không có gi
là không thể không làm được"
Thì cũng giản đơn như cuộc sống vậy thôi
Tại sao không, sống với nhau bằng tình nghĩa
Tại sao không, chia sẻ nhau như những khi khốn khó
Kèn cựa cuối cùng có được gì đâu ?
Tại sao không nhớ nhau lúc nâng cốc, cạn ly
Mà cứ nhớ nhau lúc phê bình, kiểm điểm
Vạch lá tìm sâu, ngộ nhận mình trung thực
Cầm lá phiếu bầu, có nghe thẹn trong tâm.
Tại sao không thương nhau trong lúc lỡ lầm
Mà cứ tung huê nhau, khi hiển vinh, thành đạt
Một chén nước cho người trong sa mạc
Quý hơn nhiều ly bia, trong những bữa tiệc mừng.
Tại sao không nhường nhau khi bếp lửa chiều đông
Mà cứ tranh nhau, cơn gió nồm mát rượi
Dẫu gió của trời, vẫn muôn đời phóng khoáng
Có nhường cho nhau, cũng đâu mất mát gì.
Tại sao trên quãng đường nhiều người cùng đi,
Lại cứ mong có người vấp ngã
Cũng như trong cuộc đời nghiệt ngã
Cứ mong có người bất hạnh hơn mình.
Đơn giản như tôi,
buổi sáng chào bình minh
Buổi chiều chào hoàng hôn
Làm vài ly, đi ngủ.