Thứ Hai, 1 tháng 12, 2008

ĐÔI MẮT MÈO

Thêm một truyện của Tùng Chinh nữ sĩ

Truyện ngắn NGUYỄN CÔNG TÙNG CHINH
Chỉ vì yêu ánh mắt mà cưới nguyên một người phụ nữ
I
Tôi đã yêu, được yêu và bị yêu. Vậy nên tôi đau khổ vì yêu, hạnh phúc vì được yêu và bất hạnh vì bị yêu. Cái thằng tôi trong tôi đã bị dày vò lắm lắm.

Bắt đầu của một ngày nọ, ngày đẹp trời xanh trong, tại thư viện Đại học đường, tôi gặp nàng. Trời ạ, mắt nàng xanh biếc mở lớn dõi theo các kệ sách, cái thằng tôi trong tôi tê cứng người, chỉ còn biết há hốc mồm, đứng như trời trồng. Kể từ hôm đó, tôi thuộc về nàng- một giống cái có đôi mắt xanh biếc mở lớn. Nàng là con mèo cái của tôi, “đôi mắt mèo” của tôi : người thấp, béo tròn, hai gò má lấm tấm những nốt tàn nhang … Phải, tôi đã yêu đôi mắt mèo của nàng rồi cưới nàng cũng là vì đôi mắt mèo. Ít ra thì cũng chóng vánh khi tôi và nàng cùng tốt nghiệp đại học, cùng tìm mọi cách để được ở lại thành phố. Tạo hóa sinh ra Ađam là tôi và ÊVa là nàng cùng một khuôn mẫu như nhau : thông minh vừa phải , lanh lợi vừa phải, nói năng vừa phải … Chạy việc mãi thằng tôi mới xin được chân phụ việc văn phòng của một công ty trách nhiệm hữu hạn tư nhân. Còn nàng làm nhân viên bán hàng tiếp thị cho một cơ sở sản xuất dầu gội đầu không có tiếng trên thị trường. Kể cũng có phúc đức lắm rồi … Với nàng thì … hơi bất công vì dù sao nàng vẫn còn … có đôi mắt mèo rất xinh đẹp. Đôi mắt mèo đã gây bao sóng gió cho cuộc đời thằng tôi tỉnh lẻ …
Tháng đầu tiên chung sống, tưởng như tổ ấm chúng tôi là thiên đường, dù chúng tôi chỉ ở khu chung cư cấp 4 của thành phố. Đêm đêm tôi và nàng cuộn tròn lấy nhau sau cuộc mưu sinh vất vả cả ngày : đầu óc tôi căng thẳng còn chân nàng mỏi nhừ. Sau khi đã thuộc về nhau, đã mãn nguyện về nhau, tôi âm thầm ngắm nàng, làn da phẳng lì trắng nõn nà phập phồng nơi khuôn ngực, đôi mông tròn trịa vẫn thường nẩy lên khi tay tôi chạm vào. Thằng tôi chợt nghĩ : mông nàng có nẩy lên với bất cứ gã đàn ông nào chạm vào không ? Thằng tôi cảm thấy thích thú với ý nghĩ đó. Để chờ xem ! Và lại lấy tay chạm vào mông nàng, nàng lại nẩy người lên một cách đáng yêu. Thằng tôi cười khì khì. Thình lình mắt nàng xanh biếc mở lớn, thằng tôi bị hớp hồn, rùng mình và lại ôm ghì lấy nàng. Cứ thế … đêm đêm sau những cuộc mưu sinh vất vả, thằng tôi và “đôi mắt mèo” lại cuộn tròn lấy nhau.
Thêm một số ngày tiếp theo của tháng thứ hai kể từ ngày chung sống, nàng ôm về một con mèo cái có đôi mắt giống hệt đôi mắt mèo của nàng. Sao tôi có thể chịu được sự hiện diện của hai “đôi mắt mèo” cùng chung sống trong nhà ? Một là limh hồn của tình yêu, còn một là hiện thân của quỷ dữ, của sự rình mò đầy tội lỗi. Thử nhìn nàng và con vật mà nàng vừa ôm về. Cũng một đôi mắt mèo, khác chăng thân thể nàng phẳng lì, béo tròn, còn kẻ kia khoác bộ lông của loài mèo tuy êm mượt đấy nhưng hãy coi chừng ! Nàng lý sự : “Mèo bắt chuột cưng à ! Khu chung cư mình nhiều chuột qúa !” Biết nói gì hơn với lý sự dễ thương của nàng, thằng tôi chép miệng thở đài. Một đám mây đen vô hình khi đêm đêm tôi và nàng cuộn tròn lấy nhau.

Thoạt đầu con mèo cái nằm ở góc bếp hẹp. Nó rón rén, nhỏ nhẹ rình mò lũ chuột. Hình như một đôi lần nó có bắt được chuột . Chỉ có đôi lần thôi. Sau đó nó tiến dần vào phòng trên, mò sang ban công phòng bên cạnh của một cặp vợ chồng già và xuất hiện ở cửa phòng “tổ ấm uyên ương” của tôi và nàng. Nàng thích thú ôm lấy nó, sờ mó và tinh nghịch nó. Lũ mèo cái thường thích được vuốt ve hơn lũ mèo đực. Nàng cũng là con mèo cái thích được vuốt ve.
Dần dần thì con mèo cái đã nghiễõm nhiên chung sống với vợ chồng tôi. Thi thoảng sau những tiếng rên khe khẽ của nàng là vài tiếng “meo meo” của con mèo. Lúc đầu có thể ngộ nhận rằng : tiếng kêu của con mèo như một khúc nhạc đệm cho bản tình ca ân ái … song càng về sau tiếng kêu ấy chỉ làm tôi thêm điên tiết, thêm khốn khổ !
Tôi vẫn âm thầm ngắm nàng trong đêm, vẫn chạm tay vào đôi mông tròn trịa của nàng nhưng hễ người nàng nẩy lên vì thích thú, vì khoái cảm thì con mèo cái lại kêu ba tiếng “meo, meo, meo” để cảnh tỉnh. Nó hờn giận, ghen tuông hay chỉ đơn thuần là tiếng gọi bản năng của một loài động vật có vuốt khi đêm về yên tĩnh ? Chuyện này lặp lại khá nhiều lần, nhiều tới mức bố ai mà biết dược bao nhiêu lần ! Tôi chẳng còn sinh khí để tâm đến chuyện mơn trớn nàng nữa. Bóng đêm đã trở thành cực hình với chúng tôi. Khi gian phòng ngập ngụa màu đen tối ảm đạm, người tôi run sợ thật sự trước đôi mắt mèo xanh biếc mở lớn thèm khát của nàng và dưới chân giường kia cũng là đôi mắt sáng của loài mèo thực thụ. Tôi mất ăn mất ngủ, người suy yếu đi trông thấy. Đôi mắt mèo ám ảnh tôi ở công sở, trên đường đi xe buýt về, ở nhà vệ sinh, trên giường
ngủ … thậm chí trong cả những giấc chiêm bao tốt đẹp.
Ngày kia, rồi một chuyện đã xảy ra : Một con mèo đực lang thang đã gạ gẫm con mèo cái của nàng đi hoang. Gã mèo đực chực sẵn ngoài ban công và gọi mãi, ả mèo cái vờ õng ẹo vờn tới vơnø lui góc nhà rồi mới nhảy theo bạn tình … Với nàng chuyện này có ý nghĩa hết sức dặc biệt. Nàng có vẻ hụt hẫng, lơ đễnh trong các bữa cơm thường ngày, ít nói chuyện với chồng hơn. Còn tôi sướng rơn ra mặt : bản tình ca sắp đến không còn khúc nhạc đệm tai ác ấy nữa! Thằng tôi lại cười khì khì trong ý nghĩ … Đêm ấy tôi đã cố yêu đương nàng thật đắm say, nhưng một nửa của ám ảnh tội lỗi –nỗi sợ hãi cố hữu đã làm bản tình ca của tôi và nàng hoàn toàn dang dở. Thất bại tôi chống chế bằng giấc ngủ. Trong mơ, tôi thấy mình làmột sinh linh nhỏ bé, yếu ớt giữa một cõi vô cùng vô tận. Người tôi chơi vơi trong khoảng không của định mệnh. Hình như tôi có thấy một tia sáng rất nhỏ nhoi rồi nó lớn dần, lớn dần lên thành vệt sáng lớn … Tôi không còn tin vào mắt mình : tôi nhìn thấy những tia sáng tụ lại thành hình đôi mắt mèo ! Đôi mắt mèo của nàng hay của con mèo cái của nàng ? Tôi chưa kịp phân biệt thì một cơn lốc mạnh khủng khiếp cuốn phăng tôi vào vòng xoáy tia sáng đó. Đôi mắt mèo to lớn nuốt chửng tôi như miệng một con thú dữ khổng lồ bắt gặp miếng mồi ngon … Sợ quá tôi thét lên một tiếng. Giữa khu chung cư biệt lập mà tiếng kêu của một gã đàn ông như tôi là có vấn đề …
Hình như có tiếng người xì xào, vài tiếng lách tách mở khóa cửa, ai đó nghe ngóng và … tất cả lại im lìm như cũ.
Người tôi toát mồ hôi nhìn sang nàng. Hỡi ôi, thân thể nàng trắng nhờ nhợ không mảnh vải che thân. Vợ tôi ấy ư ? Tôi đang đi tìm cảm giác an toàn, nàng cừời khẩy : “Cái thằng làm chồng trong anh đâu rồi ? ”. Phải, nàng cười khẩy, nàng nặng lời với tôi lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng. Trong khoảnh khắc, tôi thấy nàng như con thú dữ, đôi mắt xanh biếc mở lớn đầy thèm khát dục tình của nàng là một cái gì tội lỗi ghê gớm. Tôi với tay sang người nàng, thay vì chạm vào đôi mông tròn trịa của nàng, không … tôi đã đưa tay sờ cổ nàng. Rồi vô thức thúc đẩy tôi nắm cổ nàng, lúc đầu cặp mắt mèo của nàng còn lim dim nhưng rồi tôi bóp mạnh, bóp mạnh dần … Nàng giãy giụa, tiếng kêu khùng khục phát ra từ cổ họng, hình như nàng giẫõy ra được, hình như nàng đã đá rất đau vào chỗ đau đớn kinh khủng nhất của bất cứ gã đàn ông nào … Hình như tôi ngất, tôi bất tỉnh … hình như tôi đã bị đưa đi đâu đó …

Trong đời tôi, sự việc xảy ra sau đó coi như là chấm hết ! Người ta đã tống tôi vào “nhà thương điên”như nhiều người vẫn thường gọi. Trốn ư ?. Một đêm, tôi đã từng trốn, chạy bộ mãi mới đến được đường ray xe lửa gần nhất cũng đã 2 giờ sáng. Nhưng bộ quần áo đặc trưng riêng của bệnh nhân tâm thần như tôi nào có thể trốn đâu được? Đứa bé bán hàng rong phát hiện, nó hét toáng lên … Vài người dân ở đó đã đem tôi trở lại khu điều dưỡng bệnh nhân tâm thần. Còn nàng ? Nhiều lần nàng có đến thăm tôi. Chúng tôi nhìn nhau : Thằng tôi trong tôi đang nghĩ gì ? Và nàng đang muốn nói gì với tôi ? Có thật nàng đã nói rất nhiều điều qua đôi mắt mở to buồn thẳm ?

Thực sự thì tôi đâu có yêu nàng, tôi chỉ yêu đôi mắt mèo của nàng. Và tôi đâu có bị điên, tôi chỉ là một thằng tôi như bao nhiêu thằng tôi khác
(Trích ký sự của bệnh nhân tâm thần phòng số 303A)

II

… “Thằng bệnh 303A”vừa có quyết định của bệnh viện tâm thần trả về điều trị ngoại trú, đã lần trở về khu chung cư ngày trước. Y thèm muốn gặp lại cô vợ trẻ, được âu yếm nàng …
Căn hộ của y ở tầng 3, đường lên cầu thang nhỏ hẹp, y gặp cơ man là người. Hết thảy họ là người quen cũ. Hết thảy họ đều gượng cười, hơi khép nép và phóng những tia nhìn ái ngại. “ Bọn họ đều nghĩ mình điên, nhưng mình điên cái quái gì được ? ” Y nghĩ thầm. Đứng trước cửa phòng “tổ ấm uyên ương”, y hơi xúc động … “Chắc nàng đang ngủ ngon giấc hay nàng đang nấu cơm? Tại sao nàng không đi đón mình?”.Cửa không khóa. Y nhẹ cửa muốn dành bất ngờ cho nàng. Nhưng … một cảnh tượng khiến y không còn tin vào mắt mình nữa : Trên giường, đôi mông tròn trịa của nàng đang nẩy lên như đánh đu, gã đàn ông nằm nghiêng chống cằm, ngắm hả hê thân thể nàng … Y há hốc mồm, đứng như trời trồng. Trước khi nhận ra gã đàn ông lực lưỡng kia là viên bác sĩ tâm thầm trực tiếp điều trị y, người y run rẩy với một ý nghĩ mới vừa lóe lên : mông nàng có thể hoàn toàn nẩy lên với bất kỳ gã đàn ông nào ! Nàng là mèo cái mà lũ mèo cái thường thích đựợc vuốt ve hơn lũ mèo đực. Và thế là y cười hơ hớ, cười rất lâu …
Thốt nhiên cô vợ trẻ thấy y xuất hiện bất ngờ, chị ta hoảng sợ thật sự, chân tay luống cuống, mồm lắp ba lắp bắp như lũ mèo thường ăn vụng bị chủ bắt gặp. Nhưng rồi nhìn thấy y cười một điệu cười vô hồn, thị cũng trâng tráo cười rũ rượi theo. Rồi thị khóc thảm thiết …
Viên bác sĩ tâm thần đã chuồn êm. Chỉ còn y và thị – hai khuôn mẫu của Tạo Hóa : chàng Ađam và nàng ÊVa. Y đỡ thị ngồi dậy, nhìn sâu vào hai hốc mắt vô hồn, trống rỗng, ngập đầy những nước là nước … Hai hốc mắt mà chỉ vài giờ trước đây, y đã nhớ, đã thèm muốn như ngày xưa vì chúng xanh biếc, to tròn, quyến rũ. Bỗng y đột ngột buông thị ra, đứng dậy bướctới bước lui ngắm nghía gian phòng cũ. Bỏ mặt cô vợ trẻ ngồi đó, đoạn y quay gót bỏ đi …

*
* *
… H. là người bạn học cũ của tôi mới cưới vợ. Đôi vợ chồng trẻ được phân căn hộ lô E2 của một khu chung cư trong thành phố. Tôi đến thăm nhà mới của vợ chồng anh. Thật là trùng hợp, thật là ngẫu nhiên, đây chính là căn hộ của đôi vợ chồng “Ađam và ÊVa”ngày trước … Câu chuyện tôi kể làm anh rất háo hức, tò mò … Nghe xong H im lặng trầm ngâm đến kỳ lạ !
Sau đó ít lâu, có dịp công tác ở thành phố, tôi gặp H. Trông anh bây giờ khá thành đạt, vợ chồng anh đã xây được ngôi nhà khang trang ở khu đất ngoại ô thành phố mới được qui hoạch. Như mọi khi, tôi và H. lại bù khú một trận say sưa … Vậy mà H., vẫn còn nhớ chuyện cũ.
Anh cho biết mới đây anh đã gặp lại “thằng bệnh 303A”. Theo lời anh kể lại, bộ dạng y đã khá hơn từ dạo ấy … Chẳng biết cuộc sống riêng của y đã thay đổi gì chưa và y đã làm gì để mưu sinh ? Song cuộc gặp gỡ không hẹn trước này đã để lại ấn tượng trong tâm trí anh … Y nhìn soi mói vào mắt anh như thể bác sĩ nhãn khoa tìm kiếm con bệnh rồi độc miệng tuyên bố một câu :
- “Hay ! Hay lắm ! Mi không phải là con mèo đực đã gạ con mèo cái của tao đi hoang !”
Nói xong y cười hơ hớ. Bước khập khiễng trên phố đông người. Anh nhìn theo bóng y khuất dạng sau tán lá cây trứng cá rậm rạp ở cuối con đường.

Tháng 3 / 1999

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét