Thứ Bảy, 5 tháng 7, 2008

HAI BÀI THƠ MỚI CỦA VĂN QUANG, SAU VỤ MẤT TRỘM



Thay vì gởi series ảnh du ký Thái Lan như đã hứa, Văn Quang chỉ gởi được 1 ảnh còn sót lại. Nguyên nhân trộm vào nhà "ẳm" mất cái laptop, bao nhiêu hình ảnh lưu trữ trong đó cũng đã ra đi...theo thằng ăn trộm,cùng một số tiền lớn (chưa thể công bố). Chán đời quá...làm thơ. Thế là quá tốt, tốt...hơn ý định làm một xị...thuốc sâu ( việc quái gì, ta cứ qui chúng ra rượu). Bèn thay series ảnh đi Thái bằng 2 bài thơ.




NGƯỜI ĐÀN BÀ ĐI QUA ĐỜI TÔI ...

Người đàn bà đi qua đời tôi
Đêm chồng vợ nhớ về thời con gái
Mảnh trăng khuyết kẻ vô tình trộm hái
Áo rách khéo vá hơn lành vụng may

Người con gái đi qua đời tôi
Ngang qua đêm rồi trở thành thiếu phụ
Chợt nghe câu hát cũ
Người đàn bà đi qua đời tôi...

VĂN QUANG





KHÔNG ĐỀ

Trong hạnh phúc vẫn thấy mình cô đơn
Khi em mượn một người đàn ông làm đám cưới
Đã lâu rồi ta quên nhóm củi
Nên lửa đâu mà sưởi một tình người.

(kẻ trộm mới ghé thăm nhà. đang chán đời ! vậy thôi !!!)
VĂN QUANG

1 nhận xét:

  1. Valentine 2009 đọc “Người đàn bà đi qua đời tôi” và “Không đề” của Văn Quang
    Bảo Thúy

    Có những mảnh đời đi qua nhau, khát như mùa hạ khát khao từng giọt sống và yên lặng…Thế đấy, người ta sẽ nhận ra một nỗi niềm, một chút đắng của tình người từ câu thơ của anh. Thân phận những người phụ nữ bé nhỏ, mỏng manh hơn từ mỗi số phận, mỗi cuộc đời…mà làm nên “Người đàn bà đi qua đời tôi” và những câu thơ đau đớn ở “Không đề”
    Người đàn bà đi qua đời tôi
    Đêm chồng vợ nhớ về thời con gái
    Mảnh trăng khuyết kẻ vô tình trộm hái
    Áo rách khéo vá hơn lành vụng may
    Ghé ngang qua cuộc đời một con người, bạn sẽ cảm nhận được tất cả những đắng cay và hạnh phúc của cuộc đời. Người đàn bà đi qua đời tôi có lẽ cũng có được cái niềm hạnh phúc ấy: Dẫu có vị chát của cuộc sống thì chính tại nơi ấy nhiều hơn vị ngọt của cuộc đời. Đọc câu thơ của anh, người đọc sẽ nhận ra một chút lòng thành, nuối tiếc, một chút bao dung và từng trải bởi
    Người đàn bà đi qua đời tôi
    Đêm chồng vợ nhớ về thời con gái
    Mảnh trăng khuyết kẻ vô tình trộm hái
    Áo rách khéo vá hơn lành vụng may
    Người ta đến với nhau bằng sự đồng điệu của tâm hồn, bằng khát khao được sống. Người ta hiểu nhau hơn, dễ dãi với nhau hơn khi một người nuối tiếc quãng thời gian đã qua của cuộc đời. Câu thơ là tâm sự, là tấm lòng của một người đàn ông đã “qua cái dốc bên kia của cuộc đời”, gặp anh ngoài cuộc sống, dễ mấy ai nghĩ rằng câu thơ kia lại có được từ anh? Âý vậy mà sự thấu hiểu lại bắt đầu từ đó! Người ta có thể sống chỉ cho mình, có thể sống chỉ vì mình nhưng tận đáy sâu của tâm hồn vẫn là một chút gì cho cuộc sống, cho những người đi ngang qua đời mình, tồn tại bên cạnh mình dẫu chỉ là giây phút. Cái tình người bé nhỏ, mỏng tang, tưởng khó có thể mà tồn tại lại làm nên những câu thơ thấu hiểu lòng người đến thế.
    Có lẽ, với anh, khi anh cảm nhận:
    Người con gái đi qua đời tôi
    Ngang qua đêm rồi trở thành thiếu phụ
    Chợt nghe câu hát cũ
    Người đàn bà đi qua đời tôi...
    thì không chỉ là cái day dứt của một người với một người có một phút thật gần mà đó là cái nặng lòng ngậm ngùi, tiếc nuối…cái thấu hiểu, sẻ chia cho cả một kiếp người.
    Người đàn bà đi qua đời tôi...
    câu hát vô tình mà day dứt, đi qua nhưng không thể qua đường mà đi qua cả một cuộc đời.
    Trong dòng sông của một đời người, người ta có thể nhớ những khúc sông lắm ghềnh lắm thác nhưng đoạn êm đềm có mấy ai phải trăn trở, quan tâm? Câu thơ nhẹ lắm Người đàn bà đi qua đời tôi...rõ là cái nhẹ của một đoạn đường đời thoáng qua trong chốc lát, người đàn bà đó đến và đi tự nhiên như qui luật của cuộc đời…Thế mà phải nhớ, phải day dứt, trăn trở bởi một nỗi đau từ sự thật Khi em mượn một người đàn ông làm đám cưới. Đau là biết mà phải đành câm lặng, cho nên
    Trong hạnh phúc vẫn thấy mình cô đơn
    Khi em mượn một người đàn ông làm đám cưới
    Đã lâu rồi ta quên nhóm củi
    Nên lửa đâu mà sưởi một tình người.
    Quả là muốn cười mà phải khóc, khóc mà không thể, nên nó đau đến tận cùng, đau đến không còn đủ sức mà nhóm củi lên cho lòng mình ấm lại. Và đến khi cố quên đi thì lòng người phải nhớ. Vỏn vẹn 4 câu thơ mà có thể nhận ra cả một câu chuyện cuộc đời mang chất giọng của một bộ tiểu thuyết thật dài. Bởi nỗi đau đó của lòng người là nỗi đau của một chuyện tình dang dở, một nỗi đau muốn quên mà phải nhớ, nó vật vã tự lòng người và đủ sức thương cảm cho cả một cuộc đời.
    Đằng sau những câu thơ không đề ấy không phải một mà là hai số phận, hai mảnh đời “bị thương” và đau đớn: Một người đàn bà vì yêu mà đành lòng chắp vá, một người đàn ông hạnh phúc trong tâm hồn nguội lạnh bởi tình yêu. Song điều đáng quí nhất là người đàn ông đó là đau mà hi sinh và chấp nhận.
    Người ta lại đi qua đời nhau trong bể dâu trăm nỗi của cuộc đời, nếu có một lúc nào đó người ta giành cho nhau những phút giây nhỏ nhoi như thế để cảm thông và chia sẻ thì có lẽ cuộc đời này sẽ còn có rất nhiều những điều tốt đẹp. Đọc “Người đàn bà đi qua đời tôi” và “Không đề”, hi vọng rằng: mỗi người sẽ có thêm một chút gì cho nhau từ cuộc sống. Cuộc đời này sẽ đẹp hơn từ những mảnh vỡ của cuộc đời, sẽ đẹp hơn từ những câu thơ tưởng rất vô tình mà ấm lòng bất kì người nào vô tình được đọc!
    Bảo Lộc, 14.2.2009

    Trả lờiXóa