Thứ Tư, 16 tháng 9, 2009

HƯƠNG THỜI GIAN

Truyện ngắn của HOÀNG PHƯỢNG với ký danh HOA HẠ trên Khánh Hòa chủ nhật
Khi mới gặp anh lần đầu, chị biết mình đã thuộc về anh ấy. Anh đã hoàn toàn chinh phục trái tim chị bởi cách ăn nói nhẹ nhàng và phong cách lịch thiệp. Tâm hồn nhạy cảm của một người văn khoa như chị chẳng mấy chốc bị anh hút hồn…Chị càng yêu anh đắm say hơn, khi biết anh là người lính của biển và của sóng. Từ những ngày còn là sinh viên, chị đã thuộc rất nhiều những bài hát, bài thơ ca ngợi về người lính nơi đảo xa. Ngược lại, anh cũng cảm nhận được tâm hồn tươi trẻ của chị qua những tác phẩm báo chí và thơ của chị. Thời gian và sự đồng cảm đã gắn bó họ với nhau như bao nhiêu đôi lứa yêu nhau khác. Chỉ có khác một điều là giữa họ là sự xa cách mà không thể muốn là có thể gặp được… Thế nên sự chờ đợi luôn đồng hành với họ.

Sức mạnh tình yêu đã giúp chị vượt lên tất cả. Khái niệm về thời gian không tồn tại trong chị, chỉ có nỗi nhớ trong chị là lớn dần theo năm tháng. Cũng may, bây giờ có điện thoại di động nên hỗ trợ cho người ta rất nhiều. Thỉnh thoảng họ cũng gặp nhau qua điện thoại hoặc nhắn tin cho nhau…nên dù xa nhau hàng trăm dặm, họ vẫn được nghe tiếng nói của nhau, họ vẫn cảm giác như có nhau bên cạnh …Chị cảm thấy thật hạnh phúc khi yêu anh, chờ đợi anh. Hàng ngày nhớ anh, chị mân mê những kỷ vật anh tặng. Những con ốc biển trắng muốt, những cành hoa bằng san hô qua bàn tay khéo léo của anh mài dũa từ biển xa gởi về, đã trở thành những món quà vô giá đối với chị… Trong nhà chị đâu đâu cũng có những món quà của biển. Chị yêu anh, nên yêu biển và yêu tất cả những gì thuộc về anh. Chiều nào cũng vậy, sau khi tan sở trở về, chị một mình chạy xe xuống biển, chọn một chiếc ghế đá ít người qua lại, chị ngồi lặng lẽ, dõi mắt về nơi đảo xa, nơi đó có anh đang ngày đêm canh giữ biển trời của tổ quốc. Mẹ thường bảo chị con gái có thì, có lứa, mẹ không ngăn cản các con yêu nhau, nhưng tình yêu ấy liệu có vô vọng không. Chị hiểu nỗi lòng mẹ thương con gái nhiều nên mẹ lo lắng vậy, nếu gặp anh rồi chắc mẹ cũng sẽ thương anh như thương chị thôi. Mà làm sao chị không thương một người như anh cho được. Học hết đại học, không biết duyên nợ thế nào anh lại vào công tác trong quân đội. Và cuộc sống của anh từ đó gắn liền với biển. Anh cũng là người yêu biển, lại tràn đầy bầu nhiệt huyết của tuổi trẻ, anh đã tự nguyện gắn bó với biển nhiều năm liền và bây giờ anh đã trở thành một người chỉ huy thực thụ trên đảo, xa đảo một ngày anh thấy thật nhớ, thật không yên lòng…Chính vì mãi gắn bó với đảo, với biển nên anh không có nhiều thời gian nghĩ nhiều đến cuộc sống riêng mình. Rồi một lần gặp gỡ và giao lưu với những người lính chị đã tình cờ gặp anh và tình cảm của họ giờ đây đã trở nên sâu đậm.

Bạn bè thường bảo chị xa mặt là cách lòng và cảnh báo chị coi chừng tình cảm của anh. Nhưng chị tin vào tình cảm của anh dành cho chị và tin vào tình cảm của mình…Chị nhớ có một câu nói về tình yêu rất nổi tiếng của một văn hào nước ngoài: sự xa cách trong tình yêu giống như gió với lửa, nó thổi bùng lên những ngọn lửa mãnh liệt và làm tắt đi những ngọn lửa yếu ớt. Chị cảm thấy câu nói đó rất đúng với tình cảm của chị. Chị biết có rất nhiều người xung quanh chị, cùng một lúc yêu nhiều người, họ quan niệm mất người này, còn người khác thay thế, nhưng với chị đó là điều không thể. Chị nghĩ, khi yêu nhau ai không muốn được ở bên nhau, cho nhau hạnh phúc, nhưng ở xa nhau tình yêu cũng có màu sắc riêng của nó, vẻ đẹp riêng của nó. Chị bằng lòng với tình yêu của mình, sự xa cách làm cho chị cảm nhận được sự ngọt ngào của nỗi nhớ, cảm nhận được sự da diết trong đợi chờ…và chị cũng cảm nhận được mùi hương của thời gian đi qua tình yêu nơi chị.

Người ta thường nói khi yêu trái tim thường có lý lẽ riêng của nó. Trái tim chị cũng như vậy. Chị mong một ngày không xa nữa tình yêu của anh dành cho chị sẽ đơm hoa, kết trái, như tình yêu của bao nhiêu đôi lứa khác. Có một điều chị tin là anh sẽ về với chị, như sự chung thuỷ mà chị mãi nguyện dành cho anh.
HOA HẠ