Thứ Ba, 20 tháng 9, 2011

VÔ TÌNH

Ghi chép của VĂN QUANG







  Cuộc sống này vẫn thế - vẫn có những điều từng phút, từng giờ và từng ngày vẫn đi qua cuộc đời của mỗi người. Cứ tưởng là bình thường, hay vô tình thôi, vậy mà có lần giật mình nhớ lại những điều bình thường, vô tình ấy – bỗng thấy hụt hẫng như vừa đánh mất những gí quý giá nhất mà không bao giờ tìm thấy lại được. Vậy là tiếc quá, rồi chợt nhớ hai câu thơ của ai đó : Có những lúc trên con đường tấp nập – Ta vô tình đi lướt qua nhau.
-------------------------------------------
Có những lúc trong ngổn ngang của cuộc sống – ta lơ đãng nhìn một nụ mai vàng nở giữa mùa hè. Ừ thì mai vàng đấy thôi. Vẫn là sắc của một loài hoa. Vẫn là hương của một loài hoa. Vẫn kết nụ để rồi nở thành hoa. Và vẫn là cánh hoa năm cánh trong muôn ngàn cánh hoa năm cánh khác vẫn hiện hữu trong cuộc sống này. Thế rồi có một ngày cánh hoa vàng rơi rụng – lại giật mình hỏi vì sao lại có cánh mai vàng nở giữa mùa hè nắng chói mà cánh mai vàng ấy phải nở vào mùa xuân mới phải. Tự hỏi : Sẽ còn nụ mai vàng nào nở vào mùa hè ? Câu trả lời chắc chắn là không .Vậy là vô tình.
Có những lúc trong tất bật của cuộc sống – ta lạnh lùng trước một nụ cười thân thiện giữa chốn đông người. Rồi nụ cười ấy đi xa, khuất phía sau lưng, không kịp nhớ ra, mà chỉ còn suy nghĩ chuyện lên cơ quan nhận lương mua cho mình chiếc ti vi mới, chuyện tặng bạn mình món quà sinh nhật chiều nay, hay chuyện ngày mai khao đám bạn vì mình vừa nhận được tấm bằng khen cấp tỉnh. Tối về nhà nhận được tin nhắn : Sáng nay gặp lại anh mừng quá mà không dám gặp. Dạo này anh khỏe không ? Cho em gửi lời thăm má. Chợt nhớ nụ cười ấy là của người con gái mình đã yêu hồi sinh viên. No đói có nhau. Khóc cười có nhau. Vậy mà vô tình.
Có những lúc trong bon chen của cuộc sống – ta nâng ly uống cạn, thốt bao lời hay, ý đẹp trước những con người chỉ gặp một lần và có thể là chỉ một lần thôi trong đời. Và cũng có lúc trong những hân hoan – ta say mèm với bạn bè trong ngày sinh nhật của chính mình ; say mèm trong những nụ hoa hồng, say mèm trong tiếng hát, điệu nhạc trong căn phòng lắc lư ánh đèn đủ màu và say mèm những lời chúc tụng cho một ngày sinh, cho một hình hài. Tối về say mèm mở cửa – đã thấy má mình đứng đó đợi từ lúc nào. Nghe má hỏi : Say hả con. Say cũng phải - hôm nay là ngày sinh của con mà! Giật mình : Sao không có má trong ngày sinh ? Sao không có má trong ngày vui cho một hình hài ?  Vậy là lỗi vô tình.
Có những lúc trong cô đơn của cuộc sống – ta thèm được nắm tay đứa trẻ, bi bô gọi tiếng ba, tiếng mẹ ; thèm ngắm nhìn những đôi trai gái dắt tay nhau trên con đường vắng ; thèm một mái ấm có vợ, có chồng dẫu có giận, có hờn và có yêu thương. Những lúc như thế - chẳng hiểu sao lại lục tìm những tấm hình đã cũ có đôi trai gái trong ngày thành vợ, thành chồng ; có người cha  già chống gậy cưới vợ cho con ; có đứa cháu gái chúc mừng hạnh phúc cô chú khiến cả nhà rưng rưng nước mắt và có bà con hai họ đủ cả mong năm sau có đứa con trai đầu lòng cho vui cửa vui nhà. Tấm hình đã cũ có đôi trai gái trong ngày thành vợ, thành chồng bây giờ chỉ còn có một người. Người kia đi rồi vì vô tình đấy thôi !
Có những lúc trong muộn phiền của cuộc sống này – cảm ơn những người bạn già, bạn trẻ cho ta sự giàu có tình người. Một nụ cười, một lát khóm chua ; một ly rượu trắng – vậy mà chất chứa biết bao nhiêu cảm hứng sống, cảm hứng vượt qua và cảm hứng đứng lên để đi những bước cuối cùng của một phận làm người. Cuộc sống này sẽ như thế nào nếu thiếu sự yêu thương của tình anh em không ruột thịt. Cuộc sống này sẽ nhạt nhẽo biết chừng nào nếu không có một nụ cười, một lát khóm chua, một ly rượu trắng để được và luôn nghĩ về nhau. Vậy mà có lần nụ cười không ngọt, lát khóm không chua, ly rượu trắng không say nên … vô tình khiến ta chút chạnh lòng.
Có những chuỗi ngày dài bận rộn với cơm áo, gạo tiền – ta vẫn miệt mài đi trên con đường của nhiều người cùng đi ; vẫn tính chuyện hơn –  chuyện thua ; chuyện được, chuyện mất ; chuyện thương – chuyện ghét và trăm thứ chuyện có vui, có buồn trong cuộc đời này. Mỗi ngày gặp nhau với chừng ấy con người. Mỗi ngày gặp nhau với chừng ấy công việc và mỗi ngày gặp nhau chỉ chừng ấy cảm xúc – không gần lại nhưng không xa hơn ; không thân thiện, nhưng cũng không thù ghét. Tất cả cộng lại chỉ là một cảm xúc không rõ ràng, nhưng lại cụ thể vì chuyện cơm áo, chuyện gạo tiền. Vậy rồi có một ngày mấy chục con người không còn đi trên lối chung – bỗng nhiên lại bật khóc. Thêm một lần nữa lại vô tình.
Có những điều rất bình thường nhưng đáng yêu thương lắm. Có những điều rất bình thường nhưng đáng nhớ, đáng trân trọng để cuộc sống này thêm vị ngọt. Nhưng để những điều bình thường đáng yêu thương, đáng nhớ và đáng trân trọng thì đừng để sự vô tình cứ mãi luẩn quẩn trong cuộc sống của chính mình. Có người vẫn hỏi vì sao vũ trụ  này có sự luân chuyển giữa ngày và đêm – và vì sao mỗi đời người sinh ra rồi có một ngày cũng phải xuôi tay, nhắm mắt. Dễ hiểu đấy thôi : Vũ trụ này có sự luân chuyển giữa ngày và đêm. Mỗi đời người sinh ra rồi có ngày phải xuôi tay nhắm mắt là vì bảo con người đừng quá vô tình với những điều tưởng chừng bình thường, nhưng đôi khi chỉ là duy nhất và thêm yêu quý thời gian, yêu quý ngày mai của chính mình.
Tháng 9. 2011