Thứ Tư, 16 tháng 9, 2009

HƯƠNG THỜI GIAN

Truyện ngắn của HOÀNG PHƯỢNG với ký danh HOA HẠ trên Khánh Hòa chủ nhật
Khi mới gặp anh lần đầu, chị biết mình đã thuộc về anh ấy. Anh đã hoàn toàn chinh phục trái tim chị bởi cách ăn nói nhẹ nhàng và phong cách lịch thiệp. Tâm hồn nhạy cảm của một người văn khoa như chị chẳng mấy chốc bị anh hút hồn…Chị càng yêu anh đắm say hơn, khi biết anh là người lính của biển và của sóng. Từ những ngày còn là sinh viên, chị đã thuộc rất nhiều những bài hát, bài thơ ca ngợi về người lính nơi đảo xa. Ngược lại, anh cũng cảm nhận được tâm hồn tươi trẻ của chị qua những tác phẩm báo chí và thơ của chị. Thời gian và sự đồng cảm đã gắn bó họ với nhau như bao nhiêu đôi lứa yêu nhau khác. Chỉ có khác một điều là giữa họ là sự xa cách mà không thể muốn là có thể gặp được… Thế nên sự chờ đợi luôn đồng hành với họ.

Sức mạnh tình yêu đã giúp chị vượt lên tất cả. Khái niệm về thời gian không tồn tại trong chị, chỉ có nỗi nhớ trong chị là lớn dần theo năm tháng. Cũng may, bây giờ có điện thoại di động nên hỗ trợ cho người ta rất nhiều. Thỉnh thoảng họ cũng gặp nhau qua điện thoại hoặc nhắn tin cho nhau…nên dù xa nhau hàng trăm dặm, họ vẫn được nghe tiếng nói của nhau, họ vẫn cảm giác như có nhau bên cạnh …Chị cảm thấy thật hạnh phúc khi yêu anh, chờ đợi anh. Hàng ngày nhớ anh, chị mân mê những kỷ vật anh tặng. Những con ốc biển trắng muốt, những cành hoa bằng san hô qua bàn tay khéo léo của anh mài dũa từ biển xa gởi về, đã trở thành những món quà vô giá đối với chị… Trong nhà chị đâu đâu cũng có những món quà của biển. Chị yêu anh, nên yêu biển và yêu tất cả những gì thuộc về anh. Chiều nào cũng vậy, sau khi tan sở trở về, chị một mình chạy xe xuống biển, chọn một chiếc ghế đá ít người qua lại, chị ngồi lặng lẽ, dõi mắt về nơi đảo xa, nơi đó có anh đang ngày đêm canh giữ biển trời của tổ quốc. Mẹ thường bảo chị con gái có thì, có lứa, mẹ không ngăn cản các con yêu nhau, nhưng tình yêu ấy liệu có vô vọng không. Chị hiểu nỗi lòng mẹ thương con gái nhiều nên mẹ lo lắng vậy, nếu gặp anh rồi chắc mẹ cũng sẽ thương anh như thương chị thôi. Mà làm sao chị không thương một người như anh cho được. Học hết đại học, không biết duyên nợ thế nào anh lại vào công tác trong quân đội. Và cuộc sống của anh từ đó gắn liền với biển. Anh cũng là người yêu biển, lại tràn đầy bầu nhiệt huyết của tuổi trẻ, anh đã tự nguyện gắn bó với biển nhiều năm liền và bây giờ anh đã trở thành một người chỉ huy thực thụ trên đảo, xa đảo một ngày anh thấy thật nhớ, thật không yên lòng…Chính vì mãi gắn bó với đảo, với biển nên anh không có nhiều thời gian nghĩ nhiều đến cuộc sống riêng mình. Rồi một lần gặp gỡ và giao lưu với những người lính chị đã tình cờ gặp anh và tình cảm của họ giờ đây đã trở nên sâu đậm.

Bạn bè thường bảo chị xa mặt là cách lòng và cảnh báo chị coi chừng tình cảm của anh. Nhưng chị tin vào tình cảm của anh dành cho chị và tin vào tình cảm của mình…Chị nhớ có một câu nói về tình yêu rất nổi tiếng của một văn hào nước ngoài: sự xa cách trong tình yêu giống như gió với lửa, nó thổi bùng lên những ngọn lửa mãnh liệt và làm tắt đi những ngọn lửa yếu ớt. Chị cảm thấy câu nói đó rất đúng với tình cảm của chị. Chị biết có rất nhiều người xung quanh chị, cùng một lúc yêu nhiều người, họ quan niệm mất người này, còn người khác thay thế, nhưng với chị đó là điều không thể. Chị nghĩ, khi yêu nhau ai không muốn được ở bên nhau, cho nhau hạnh phúc, nhưng ở xa nhau tình yêu cũng có màu sắc riêng của nó, vẻ đẹp riêng của nó. Chị bằng lòng với tình yêu của mình, sự xa cách làm cho chị cảm nhận được sự ngọt ngào của nỗi nhớ, cảm nhận được sự da diết trong đợi chờ…và chị cũng cảm nhận được mùi hương của thời gian đi qua tình yêu nơi chị.

Người ta thường nói khi yêu trái tim thường có lý lẽ riêng của nó. Trái tim chị cũng như vậy. Chị mong một ngày không xa nữa tình yêu của anh dành cho chị sẽ đơm hoa, kết trái, như tình yêu của bao nhiêu đôi lứa khác. Có một điều chị tin là anh sẽ về với chị, như sự chung thuỷ mà chị mãi nguyện dành cho anh.
HOA HẠ

Thứ Năm, 10 tháng 9, 2009

BÊN ĐỒI THÔNG

PHẠM ÁNH















Mượt mà giấc cỏ dịu êm
Đôi thông lặng lẽ gió men tận lòng

Hồ thu gương nước trắng ngần
Như còn giữ vẹn một vừng trăng thơ

Em đi qua đó bao giờ
Để duyên bẽn lẽn hẹn hò cùng tôi

Nhớ thương thấp thoáng bên đồi
Không dưng sóng sánh đất trời trong nhau

Thứ Bảy, 5 tháng 9, 2009

ĐẾN TRƯỜNG MÙA ĐẠI DỊCH

Một bài rất thời sự của BẢO THÚY

Thế là cái điều khủng khiếp nhất đã đến.
Mới hôm qua thôi, H1N1 xuất hiện ở Bắc Mỹ…Dào, chuyện xa lắc tận nửa vòng trái đất…
Thế mà: dịch không cánh mà bay, nhanh thật!
Mấy nhóc lớp chủ nhiệm 12A10 nhanh nhảu: “Cô ơi, trường mình có bạn nhiễm cúm rồi. Mai lớp mình mang khẩu trang đi học nghen cô!”
Một, hai, ba rồi bảy em nhiễm bệnh.
Cả trường mang khẩu trang đi học. Cảm giác nặng nề vì tâm lí, sợ nhưng không hoảng loạn, buồn vì chẳng biết đến bao giờ mới hết cái nạn mang khẩu trang 24/24 thế này. Bước vào lớp nào, học trò cũng còn hai con mắt, thầy trò nhìn nhau chỉ mắt với mắt mà thôi. Một tuần, hai tuần…hi vọng rồi sẽ quen, là cứ tự động viên nhau như thế.
Sáng nay đến trường, lại buồn hơn vì « mất dạy » :
- Hưng thao giảng ở 11A2, học sinh nhiễm bệnh, Ban giám hiệu cho cả lớp nghỉ mất rồi. Cả tổ Lý đi dự giờ và ra về vì thầy không có lớp để dạy lấy đâu mà thao giảng ?
- Mình họp chủ nhiệm xong, xuống Nguyễn Tri Phương, thầy Trình hỏi : «Trên đó vẫn học chứ Thúy ? », mắt thầy đầy âu lo. Được dạy ở Nguyễn Tri Phương 2 lớp 12A3 và 12A4, về tới trường lại « mất dạy » vì 12A9 phải về cả lớp rồi : Lớp trưởng 12A9 nhiễm bệnh và nhiều em mệt mỏi quá.
Lại phải cho 11A1, 11A2, 11B4, 12A9…nghỉ.
Nghỉ cũng được nhưng chẳng biết tình hình sau nghỉ sẽ thế nào? Mắt học trò buồn rượi vì mệt mỏi, cứ nhìn vào đôi mắt các em mà thấy ngay tình hình dịch bệnh : cặp mắt không sáng và trong veo mà buồn , buồn rồi gục…Nản thật, có muốn xốc lũ nhóc dậy cũng không nổi vì mình cũng mệt quá mất rồi. Sốt, một ngày không biết gì nằm li bì. Nhỏ Hằng Nguyễn Tri Phương cứ gọi thảng thốt : Chị ơi đi xét nghiệm xem thế nào, chị đỡ chưa ? Nhỏ Dung Hòa Ninh thì gọi gần như khóc : Cô thế nào rồi…Mình nghe mấy đứa em lo lắng : Mang Thúy đi bệnh viện, đi xét nghiệm thôi…Rồi dậy, không thể nào nhiễm bệnh, chỉ sốt siêu vi thôi nhưng mệt quá.
Được nghỉ lễ 2.9, mưa và rằm tháng bảy, trời cũng buồn, mưa rả rích. Bảo Lộc lạ thế đó, ngày không cần mưa cứ mưa. Gía cứ nắng cho một ngày, một ngày để thầy trò nghỉ lễ và sưởi nắng cho ấm thì lại mưa, mưa làm cho dịch bệnh ủ ê thêm thì phải. Phòng vệ sinh dịch tể đi xịt thuốc lần hai khắp Thị xã, đài truyền hình thông báo : Đóng cửa trường THPT Bảo Lộc, THPT Nguyễn Tri Phương, THCS Quang Trung, Tiểu học Nguyễn Trãi…Tự nhiên lại có cảm giác sợ, sợ vì không biết đến bao giờ mới hết dịch, sợ vì công việc thì chồng chất mà lại phải nghỉ thế này…Thầy Hiệu trưởng gọi Hưng thảng thốt : Đưa thông báo khẩn của nhà trường lên Web : Phòng chống dịch và tiếp tục đến trường. Tối, học trò gọi tới tấp : cô ơi đi học hay được nghỉ ? Đừng có làm ầm lên chứ, phòng chống dịch và đi học, lớp nào có học sinh nhiễm bệnh hãy ở nhà, 5.9.khai giảng rồi...
Cảm giác nặng nề nhưng lại lắm chuyện buồn cười không chịu nổi. Nhỏ Hiền Nguyễn Tri Phương đang đọc văn bản «Nguyễn Đình Chiểu, ngôi sao sáng trong văn nghệ dân tộc » cho cả lớp cùng nghe : « …đây là một bản trường ca ca ngợi chính nghĩa », trời ơi ngộp quá và đưa tay giật phắt cái khẩu trang khỏi miệng, cả lớp bật cười, mình cũng không thể nhịn cười nổi, thế mà vẫn học, học trò là thế : bực, rồi học và trên hết là thiết tha đến lớp. Lũ học trò THPT Bảo Lộc lại còn đáng sợ hơn : sốt mà phải năn nỉ chúng mới chịu nghỉ vì sợ mất bài. Thầy Hiệu trưởng lên trước cờ nhắc nhở : Em nào sốt là phải ở nhà ngay, ở nhà rồi sau này khỏe thầy sẽ cử thầy cô dạy bù cho các em. Thế mà có đứa vẫn đến trường mà mặt thì đỏ gay vì sốt. Trời ơi, lũ nhóc ham học đến không còn biết gì là dịch bệnh.
Cả trường mang khẩu trang y tế, mình nghĩ : kiểu này các cô đến trường khỏi mất thời gian trang điểm, mà không khéo mang khẩu trang lâu quá, sau này người quen cũng hóa lạ mất thôi ! Cả Thị xã có dịch rồi, tình hình dịch bệnh đi vào từng thành viên của Thị xã. Thằng cháu 4 tuổi ở nhà được bà ngoại « đặc cách » nghỉ học mà mừng rơn, nó thuộc lòng mười khuyến cáo của Bộ y tế. « Sao Bin thuộc tài vậy, cô giáo Bin dạy hả ? » ; « Không , Bin nghe trong tivi đó chớ. »…
Lại mưa, Bảo Lộc thật buồn, buồn vì trường lớp thêm một ngày nặng nề vì H1N1và lo vì khai giảng đến nơi rồi mà mưa miết. Lại thêm một ngày học trong dịch bệnh, thương học trò « ngọ nguậy » trong khẩu trang, thương mình và đồng nghiệp vừa thở gấp vừa nói. Ngày hôm qua dịch còn tít xa từ nửa vòng trái đất mà hôm nay đành sống với lũ rồi. Mùa tựu trường đặc biệt, lắm nỗi niềm, lắm âu lo và thật nhiều trăn trở…
Thế thôi, ngày mốt là khai giảng, hi vọng Bảo Lộc có riêng một ngày nắng ấm, hi vọng một ngày virut cúm A phải « gồng mình lên » mà chịu cái nắng của xứ trà và chạy xa tít xa rời Bảo Lộc !
Bảo Lộc, 3.9.2009