Thứ Tư, 25 tháng 2, 2009

VANLENTINE 2009, ĐỌC "NGƯỜI ĐÀN BÀ ĐI QUA ĐỜI TÔI" VÀ "KHÔNG ĐỀ" CỦA VĂN QUANG

Thạc sĩ Bảo Thúy từ Bảo Lộc bình 2 bài thơ làm sau phen mất trộm của Văn Quang hồi năm ngoái

Bảo Thúy


Có những mảnh đời đi qua nhau, khát như mùa hạ khát khao từng giọt sống và yên lặng…Thế đấy, người ta sẽ nhận ra một nỗi niềm, một chút đắng của tình người từ câu thơ của anh. Thân phận những người phụ nữ bé nhỏ, mỏng manh hơn từ mỗi số phận, mỗi cuộc đời…mà làm nên “Người đàn bà đi qua đời tôi” và những câu thơ đau đớn ở “Không đề”
Người đàn bà đi qua đời tôi
Đêm chồng vợ nhớ về thời con gái
Mảnh trăng khuyết kẻ vô tình trộm hái
Áo rách khéo vá hơn lành vụng may

Ghé ngang qua cuộc đời một con người, bạn sẽ cảm nhận được tất cả những đắng cay và hạnh phúc của cuộc đời. Người đàn bà đi qua đời tôi có lẽ cũng có được cái niềm hạnh phúc ấy: Dẫu có vị chát của cuộc sống thì chính tại nơi ấy nhiều hơn vị ngọt của cuộc đời. Đọc câu thơ của anh, người đọc sẽ nhận ra một chút lòng thành, nuối tiếc, một chút bao dung và từng trải bởi
Người đàn bà đi qua đời tôi
Đêm chồng vợ nhớ về thời con gái
Mảnh trăng khuyết kẻ vô tình trộm hái
Áo rách khéo vá hơn lành vụng may

Người ta đến với nhau bằng sự đồng điệu của tâm hồn, bằng khát khao được sống. Người ta hiểu nhau hơn, dễ dãi với nhau hơn khi một người nuối tiếc quãng thời gian đã qua của cuộc đời. Câu thơ là tâm sự, là tấm lòng của một người đàn ông đã “qua cái dốc bên kia của cuộc đời”, gặp anh ngoài cuộc sống, dễ mấy ai nghĩ rằng câu thơ kia lại có được từ anh? Âý vậy mà sự thấu hiểu lại bắt đầu từ đó! Người ta có thể sống chỉ cho mình, có thể sống chỉ vì mình nhưng tận đáy sâu của tâm hồn vẫn là một chút gì cho cuộc sống, cho những người đi ngang qua đời mình, tồn tại bên cạnh mình dẫu chỉ là giây phút. Cái tình người bé nhỏ, mỏng tang, tưởng khó có thể mà tồn tại lại làm nên những câu thơ thấu hiểu lòng người đến thế.
Có lẽ, với anh, khi anh cảm nhận:
Người con gái đi qua đời tôi
Ngang qua đêm rồi trở thành thiếu phụ
Chợt nghe câu hát cũ
Người đàn bà đi qua đời tôi...

thì không chỉ là cái day dứt của một người với một người có một phút thật gần mà đó là cái nặng lòng ngậm ngùi, tiếc nuối…cái thấu hiểu, sẻ chia cho cả một kiếp người.
Người đàn bà đi qua đời tôi...
câu hát vô tình mà day dứt, đi qua nhưng không thể qua đường mà đi qua cả một cuộc đời.
Trong dòng sông của một đời người, người ta có thể nhớ những khúc sông lắm ghềnh lắm thác nhưng đoạn êm đềm có mấy ai phải trăn trở, quan tâm? Câu thơ nhẹ lắm Người đàn bà đi qua đời tôi...rõ là cái nhẹ của một đoạn đường đời thoáng qua trong chốc lát, người đàn bà đó đến và đi tự nhiên như qui luật của cuộc đời…Thế mà phải nhớ, phải day dứt, trăn trở bởi một nỗi đau từ sự thật Khi em mượn một người đàn ông làm đám cưới. Đau là biết mà phải đành câm lặng, cho nên
Trong hạnh phúc vẫn thấy mình cô đơn
Khi em mượn một người đàn ông làm đám cưới
Đã lâu rồi ta quên nhóm củi
Nên lửa đâu mà sưởi một tình người.

Quả là muốn cười mà phải khóc, khóc mà không thể, nên nó đau đến tận cùng, đau đến không còn đủ sức mà nhóm củi lên cho lòng mình ấm lại. Và đến khi cố quên đi thì lòng người phải nhớ. Vỏn vẹn 4 câu thơ mà có thể nhận ra cả một câu chuyện cuộc đời mang chất giọng của một bộ tiểu thuyết thật dài. Bởi nỗi đau đó của lòng người là nỗi đau của một chuyện tình dang dở, một nỗi đau muốn quên mà phải nhớ, nó vật vã tự lòng người và đủ sức thương cảm cho cả một cuộc đời.
Đằng sau những câu thơ không đề ấy không phải một mà là hai số phận, hai mảnh đời “bị thương” và đau đớn: Một người đàn bà vì yêu mà đành lòng chắp vá, một người đàn ông hạnh phúc trong tâm hồn nguội lạnh bởi tình yêu. Song điều đáng quí nhất là người đàn ông đó là đau mà hi sinh và chấp nhận.
Người ta lại đi qua đời nhau trong bể dâu trăm nỗi của cuộc đời, nếu có một lúc nào đó người ta giành cho nhau những phút giây nhỏ nhoi như thế để cảm thông và chia sẻ thì có lẽ cuộc đời này sẽ còn có rất nhiều những điều tốt đẹp. Đọc “Người đàn bà đi qua đời tôi”“Không đề”, hi vọng rằng: mỗi người sẽ có thêm một chút gì cho nhau từ cuộc sống. Cuộc đời này sẽ đẹp hơn từ những mảnh vỡ của cuộc đời, sẽ đẹp hơn từ những câu thơ tưởng rất vô tình mà ấm lòng bất kì người nào vô tình được đọc!
Bảo Lộc, 14.2.2009

Thứ Ba, 24 tháng 2, 2009

LỜI MỜI HỌP MẶT CỦA NGUYỄN VĂN BÌNH

Ngày 24/2 Nguyễn Văn Bình (Bình đại úy)mail từ Kon Tum cho Văn Đà Lạt lời mời họp mặt

Nhân dịp Lễ 30-4 nay, Bình (Đại uý) mời tất cả các bạn lớp Văn K11 (cả gia đình) tập trung về Đà Lạt để họp lớp nhân 18 năm ngày ra trường. Lễ 30-4 năm nay là thứ 5, những bạn nào là công chức nhà nước sẽ xin phép cơ quan nghĩ thêm ngày thứ 6, thứ 7 và Chủ nhật đương nhiên là ngày nghỉ hàng tuần. Trừ 2 ngày đi và về, cả lớp sẽ có 2 ngày bên nhau.
Nội dung, chương trình và mọi điều kiện cần thiết khác đảm bảo cho lễ gặp mặt diễn ra an toàn, thiết thực và tiết kiệm, Bình sẽ bàn với một số bạn ở Đà Lạt, Phú Yên, Nha Trang để thống nhất và sẽ thông báo cho các bạn biết (nếu đề xuất này được đa số các bạn chấp nhận).
Nguyễn Văn Bình

Thứ Sáu, 13 tháng 2, 2009

SƯƠNG VÀ NẮNG SỚM

Một series ảnh sương và nắng sớm chỉ có ở Đà Lạt. Mời các bạn thưởng lãm





Thứ Ba, 3 tháng 2, 2009

TÂM SỰ CỦA BẢO THÚY

Đây là entruy của Bảo Thúy gởi cho Văn Đà lạt 11 từ 23 tháng 1 (tức 28 tháng Chạp). Đến bữa nay mới đưa được lên weblog. Xin lỗi Bảo Thúy cùng các bạn. Khổ quá, quản trị weblog cũng ăn tết mà. Ăn ít, nhưng uống hơi nhiều...

Gửi Vandalal11,
Tháng giêng 2009, về lại trường sau một thời gian dài “nhênh nhang”…Lại tất bật với bài vở và trường lớp. Và website của trường, thế là phải lần lại email mình bỏ quên tự bao giờ xem có dùng được không...Bất ngờ với Vandalal11. Vừa buồn cười vì cả đời mình chẳng bao giờ xem email vừa ngạc nhiên vì bạn bè tìm mình trên mạng. Thế là có một Văn 11 để mà tự hào, mà nhớ và chia sẻ. Bao năm lúc nhớ lúc quên, lúc cười ra nước mắt vì những tháng ngày kí túc, lúc cười đến sảng khoái vì bè bạn một thời. Một Văn 11 làm mình phải nhớ đến nao lòng khi rảnh rỗi sau mỗi ngày đến lớp. 38 gương mặt không thể nào quên…
Đọc lại bạn bè từ Văn dalat11 mà trách mình thật tệ!
Hai năm rưỡi quay lại với Đà Lạt, mình tệ đến nỗi chẳng biết gì đến bạn bè, lớp cũ. Cũng phải thôi vì vừa học vừa chạy xô cùng công việc: sáng xe buýt lên Đà Lạt, chiều xe buýt về Bảo Lộc thì còn biết được ai! Đọc bài thơ của thầy Ca từ Văn dalat11 lại thấy mình đáng trách. Học với thầy một chuyên đề, rồi chính thầy làm Chủ tịch hội đồng bảo vệ của mình mà mình chẳng biết đến một câu thơ của thầy. Tệ nhất là năm nào cũng chấm thi đại hoc cùng với thầy cô mà mình cũng chẳng bao giờ quan tâm đến những thứ ấy. Đọc mấy dòng “Thơ của thầy Ca, mời các bạn đọc lại để nhớ Đà Lạt ”....mình lại thấy nhớ thầy hơn, nhớ lớp hơn, nhớ bạn bè một thời mình đã từng gắn bó. Cái tập thể “bất bình thường” ấy tưởng chừng chẳng có ai làm mình phải nhớ lại làm mình day dứt về một quãng thời gian thật đẹp của cuộc đời.

Cám ơn những tấm hình của Hiểu “Ở miền cực Bắc Tổ quốc”, thế là mình có một loạt hình tư liệu để làm giáo án điện tử cho bài “Vợ chồng A Phủ” rồi. Bạn bè Văn 11 lại có ích cho mình ghê! Vừa được ngắm nhìn lại mọi người vừa có cái làm tư liệu cho công việc dạy dỗ.
Mấy hôm trước nhận được điện thoại của Bảo Long, mình bị bệnh nghề nghiệp lại tưởng là điện thoại của học trò vì giọng nghe quen lắm…Nghĩ cũng buồn cười, cứ tưởng mười mấy năm trôi qua, tất cả chỉ còn trong kỉ niệm, ai biết đâu còn có lúc thế này…Được đọc Tùng Chinh, Phạm Ánh, Văn Quang…được ngắm bạn bè từ những tấm hình “xa lắc”, được thấy Hiểu, Phương, Ngọc Minh, Tiến Minh và anh Lin… thời “hiện tại” thú vị và nhớ thật! Cuộc sống có ý nghĩa hơn và sẽ có bao điều để nhớ phải không Văn 11?
Cái Weblog Văn 11, ít ra cũng làm mình vui hơn, nhớ Đà Lạt hơn …dù mình vừa rời Đà Lạt sau hai năm rưỡi theo học sau đại học.
Chia sẻ với mọi người những dòng từ Bảo Lộc, vui lắm vì những gì mình được biết về các bạn. Thăm tất cả những đồng nghiệp của mình từ Văn 11, chia nỗi nhớ với những nhà báo và bạn bè không cùng nghiệp “gõ đầu trẻ” như chúng mình…
Cám ơn ý tưởng về Vandalat11 của mọi người.
Chúc mọi người sức khỏe và thành đạt!
Bảo Lộc, đêm 23.1.2009.
BẢO THÚY